Bành đại nhân dẫn thầy trụ trì đến chỗ nhà sư nấu thịt lợn, thật đáng thương, tên tăng phá giới nọ vẫn không hay biết gì, vẫn lúi húi đun nồi thịt. Bành đại nhân nhìn thẳng vào mặt thầy trụ xứ, tay chỉ vào nồi thịt hỏi:
– Thầy thử hỏi tên này xem trong nồi đang nấu cái gì?
Thầy đành lên tiếng hỏi:
– Đại nhân đây hỏi thầy, trong nồi đang nấu cái gì?
Tên sư phá giới ngẩng đầu lên thấy thầy trú xứ lại đi với một vị tướng mạo đường đường, có vẻ là một quan lớn, vẻ mặt hầm hầm, đoán chắc là đến điều tra điều bí mật, hắn tái mặt, mất hết hồn vía. Đúng là có tật giật mình, hắn run lẩy bẩy nói:
– Dạ… dạ thưa ninh… đậu phụ ran ạ!
– Đại nhân đã nghe thấy nói gì chưa? Nói là ninh đậu phụ rán.
– Hừ! Đậu phụ rán ư? Chính tôi thấy hắn ninh thịt mỡ, lại còn định nói lừa ta là đậu phụ rán?
Lúc này Bành đại nhân chẳng còn nể nang gì nữa, xông thẳng đến bên nồi thịt mở vung ra để đám sư này thấy rõ chứng cớ, xem còn có cãi nữa không, rồi sẽ đem quân đến hỏi tội. Nào ngờ Bồ tát hiển thánh, nồi thịt tự nhiên biến thành nồi đậu phụ rán. Lúc đó chính làm cho cái ông Bành đại nhân định hại sư tăng nọ sững người. Ông ta nghĩ bụng: rõ ràng mình vừa trông thấy hắn xách thịt về, rửa thái bỏ vào nồi ninh, sao bây giờ trở thành đậu phụ rán thì cũng lạ thật! Chẳng nhẽ ban ngày ban mặt mà mình lại nhìn lầm à! Ông ta đang nghĩ như vậy thì thầy trụ xứ cũng trông thấy rõ ràng là nồi đậu phụ rán thật, cũng mạnh dạn hẳn lên, nói:
– Tôi đã nói rằng, sư tăng trên núi chúng tôi đều là người tốt, rất có qui củ cần tu phạm hạnh, ngài cứ không tin, bây giờ chắc ngài tin rồi chứ?
Bành Ngọc Lân lúc này vừa bực tức, vừa hổ thẹn, bực là vì mắt mình tại sao nhìn lầm, thịt với đậu phu cũng không phân biệt, thẹn là vì mình không nên quá căng với thầy trụ xứ, nói hơi quá lời, bây giờ đâm ra mắc cở khó xử, đành phải đổi giọng nhận sai:
– Xin lỗi, vừa rồi tôi nhìn lầm, bây giờ tôi đã tin ở đây đều là các nhà sư tốt cả. Tôi ngưỡng mộ chốn danh sơn này từ lâu, nay đến đây để lễ Quán Âm Bồ tát, sau này nhà chùa có gì khó khăn, tôi có thể giúp đỡ bảo vệ chốn đạo tràng của các thầy.
Từ đó Bành Ngọc Lân trở thành người đỡ đầu bảo hộ cho sơn môn. Truyện đó cũng nói lên rằng Bồ tát là bậc đại từ đại bi, đã hiển linh cứu sống của toàn bộ chúng tăng của sơn môn, làm cho người chưa tin đạo Phật phải tin đạo Phật, đủ thấy uy đức của Bồ tát quả thật là vô biên.