Phổ Đà Sơn Dị Truyện

72. Bồ Tát Thị Hiện Chỉ Đường Về Nhà Gặp Quán Âm Lão Mẫu



Đến núi Phổ Đà, anh tìm khắp để được thấy Quán Thế Âm Bồ tát sống, nhưng tìm khắp chùa này đến am khác, từ động đá này đến động đá khác chẳng thấy Bồ tát đâu cả, anh rất thất vọng và có ý oán trách. Bồ tát biết anh làm nghề giết lợn, lại ngỗ nghịch bất hiếu, nhưng cũng may còn có chút thiện tâm, biết lên chùa đi lễ, chỉ có điều là không biết hiếu thảo chăm sóc mẹ già ở nhà. Cho nên hôm nay đến đây, Bồ tát điểm hóa cho anh, để anh cải ác làm việc thiện, trở thành đứa con có hiếu, sau này chết đi khỏi đọa vào luân hồi. Bồ tát nghĩ vậy, bèn biến thành một nhà sư già, ngồi ở trước động Triều Am, để chỉ đường cho người đời đang lầm đường lạc lối. Anh chàng bất hiếu nọ thấy có một nhà sư già, đạo mạo uy nghiêm, đoán chắc là cụ ở chùa này đã lâu, phải biết tường tận mọi chuyện, anh ta bèn chắp tay vái chào và hỏi:

– Xin hỏi Thầy, không biết Quán Âm Bồ tát sống tại chùa các thầy ở chỗ nào, con đến đây tìm mấy ngày rồi mà không thấy, không hiểu thầy có biết không, bảo dùm con.

Cụ già nói:

– Anh muốn thấy được Quán Âm Bồ tát sống thì phải quay về nhà ngay. Bồ tát đã đến nhà anh rồi đó, anh mau về mà xin gặp, chớ bỏ qua dịp may mắn này.

Anh ta nói:

– Vâng, con sẽ về ngay, nhưng con chưa biết mặt Bồ tát, có khi gặp mà không nhận ra thì uổng quá.

Cụ già nói:

– Quán Thế Âm Bồ tát dễ nhận thôi, anh về nhà thấy bà già mặc áo trái, đi giày trái, đó chính là Phật Bà Quán Âm mà anh muốn gặp đấy! Anh phải thành khẩn quỳ xuống trước mặt bà già ấy mà lễ, tuyệt đối không được mảy may khinh nhờn.

Anh chàng bất hiếu nghe cụ già dặn dò xong, bèn vội vã lên đường về nhà, để thấy được Phật Bà Quán Âm. Hôm về đến nhà thì đã khoảng mười hai giờ đêm rồi. Mẹ anh ta từ khi đứa con bất hiếu phát nguyện đi lễ Phổ Đà, trong lòng cũng mừng thầm. Ngày nào bà cũng hương nến đều đặn, thành tâm khấn lễ Thánh hiệu Quán Thế Âm Bồ tát, mong Bồ tát hiển thánh, cảm hóa cho đứa con bất hiếu của bà.

Một hôm sau khi lễ Phật xong, bà vừa lên giường chợp mắt được một lúc, lúc đó đã vào nửa đêm rồi, bỗng nghe tiếng gọi cửa, giọng quát tháo, bà nhận ra là tiếng của đứa con bất hiếu của bà, tiếp đó là tiếng đập cửa thình thình, bà đang mơ mơ màng màng, nghe tiếng con bà sợ quá, tự trách mình là sao lại ngủ say như vậy, để cái ông “Diêm vương sống” (con bà) này giận dữ, chuyến này bà biết thế nào cũng bị một trận đòn tàn nhẫn, môi bà lập bập, vội thưa:

– Mẹ ra đây! Ra ngay đây!

Trong lúc vội vã, hoảng hốt bà khoác bừa chiếc áo trái lên người, xỏ chân vào giày, chẳng phân biệt là trái hay phải nữa, thắp đèn vội vã ra mở cửa.

Hai tay bà run lây bẩy, mở then cửa, chờ sẵn một trận đòn của đứa con ngỗ nghịch đổ lên đầu bà, ngờ đâu vừa mở cửa, đứa con của bà nhìn thấy bà, sợ quá luống cuống, vội quỳ xuống trước mặt dập đầu lễ lấy lễ để, mồm còn lẩm bẩm:

– Con tên là… xin bái kiến lão mẫu Quán Âm.

Bà mẹ anh ta thấy thế không hiểu đầu đuôi ra sao cả, bà còn nói với con bà rằng, anh đừng nhầm, tôi là mẹ của anh chứ không phải là lão mẫu Quán Âm đâu.

Anh ta nói:

– Ở Phổ Đà, thầy sư già có nói với con về nhà thấy người nào mặc áo trái đi giày trái, đó chính là Quán Thế Âm Bồ tát đấy! Con không nhầm đâu, mẹ chính là lão mẫu Quán Âm rồi!

Bà già nghe con nói đầu đuôi như vậy, nhìn lại mình, thấy đúng là mặc áo trái, đi giày trái, bất giác bật cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.