Quảng Lượng ra sau nhìn thấy Trịnh Hổ bị người ta giết chết rồi, hai người thí chủ đó không thấy tung tích đâu nữa. Lại nhìn lên bàn thấy có một tờ giấy trên viềt tám câu thơ:
Nhân khi rảnh việc đến thăm chơi,
Muốn kiếm Tế Điên tính nợ đời,
Tế Điên hôm nay nếu có mặt,
Một dao đưa hắn mạng lên trời,
Giết chết Trịnh Hổ cừu chưa báo,
Trộm chuỗi hạt châu dạ chửa nguôi,
Nếu hỏi bọn ta danh cùng tánh,
Tiêu Diêu, Tự Tại đúng hai người.
Hai người đến chùa kiếm Tế Điên chính là bọn giặc thuộc lộ Tây Xuyên, một người là Tiêu diêu cư sĩ Lương Đống, một người là Tự tại tán tiên Lý Lương. Hai người này là anh em kết nghĩa với Tiểu táng môn Tạ Quảng và Trại vân long Hoàng Khánh. Họ đến đây chỉ vì muốn báo cừu cho bè bạn, tên tiểu tử Trịnh Hổ cũng là người chẳng ra gì nên bị báo ứng tuần hoàn, tình oan mà mạng chẳng oan. Nếu Tông Ấn không nói Tế Điên là đồ đệ, thì Vương Đống, Lý Lương đâu có giết hắn làm chi! Buồn cười thật!
Quảng Lượng nhìn thấy rồi vào báo với Tông Ấn, Tông Ấn nghe báo, cất tiếng khóc lớn, nói:
– Đây chắc là Tế Điên chủ trương giết cháu ta, phải tố cáo nó mới được.
Nói rồi sai Quảng Lượng lập tức lên huyện Tiền Đường kêu oan. Trị nhật ban hỏi:
– Chuyện gì thế?
– Tôi là Giám tự Ở chùa Linh Ẩn bên tay Hồ, tên là Quảng Lượng, hôm qua cháu của Lão phương trượng chùa tôi bị giết chết, bọn giặc chạy trốn trộm đi một xâu chuỗi trân châu 108 hạt, còn để lại tám câu thợ Đây là Tế Điên Hòa thượng chủ trương sai đến, cầu xin lão gia minh oan cho.
Trị nhật ban vào trong bẩm lại, lão gia lập tức thăng đường, kêu đem Hòa thượng cáo báo vào. Quảng Lượng vào trước công đường quỳ xuống. Lão gia hỏi:
– Ông tên chỉ ở chùa nào?
– Tôi ở chùa Linh Ẩn, tên là Quảng Lượng. Hôm qua có hai thí chủ đến chùa tôi, miệng nói là kiếm Tế Điên. Mà Tế Điên đã bị đuổi khỏi chùa, gạch tên không tính là người trong chùa nữa. Ông ta hiện ở chùa Tam Giáo. Hai người này một vị họ Vương, một người họ Lỳ, ở lại qua đêm trong chùa chúng tôi. Tối lại giết chết Trịnh Hổ là cháu của Phương trượng, trộm lấy xâu chuỗi trân châu. Đây chắc là Tế Điên sai họ đến vì ông ta còn hận trong lòng nên mới sai người đi giết người như vậy.
Quan Tri huyện xem tờ giấy viết để lại của giặc rồi nói:
– Đâu rõ ràng là họ đến kiếm Tế Điên để báo thù, ai biểu các người mời họ Ở lại chùa làm gì? Tế Điên là vị cao tăng đắc đạo, ông lại đi vu khống cho người tốt. Ông mau trở về tẩm liệm cho Trịnh Hổ đi, đợi bản huyện bắt được hung thủ rồi sẽ tính.
– Cầu xin lão gia ân điểm chọ Đây là do Tế Điên sai người đến gây ác đó. Xin lão gia trị tội ông ta.
Quan Tri huyện vỗ kỉnh đường, nói:
– Ông chỉ nói bậy nói bạ thôi! Có mau ra khỏi đây không? Không nể mặt ông là người xuất gia, tôi xử nặng rồi đấy nhé!
Quan nhân lập tức kéo Quảng Lượng ra khỏi công đường. Quảng Lượng không còn cách nào hơn, đành trở về chùa. Quan huyện sai người đi mời Tế Điên. Thủ hạ đến chùa Tam Giáo gặp tế Điên, nói:
– Lão gia chúng tôi thỉnh thánh tăng đến nha môn để hỏi chuyện.
Tế Điên cùng gia nhân đến nha môn, quan huyện xuống thềm đón tiếp, nói:
– Lâu quá mới gặp thánh tăng!
– Mới đây mà!
Quan huyện mời vào thư phòng, gia nhân dâng trà.
Tế Điên hỏi:
– Lão nhân hẹn Hòa thượng ta đến có việc chi?
– Chỉ nhân vì cháu của Hòa thượng Tông Ấn là Trịnh OHổ ở chùa Linh Ẩn bị hai tên giặc giết chết, Quảng Lượng đến nha môn cáo báo, ông ta vu cho thánh tăng chủ mưu. Bản huyện mắng đuổi ông ta ra khỏi công đường rồi. Bọn giặc chắc là loại phi tặc, cầu xin Thánh tăng từ bi giúp bọn thủ hạ tôi biện vụ án này.
– Chuyện này họ đã vu khống cho ta, ta không thể xen vào được. Hơn nữa, ta còn có những việc cần thiết khác.
– Xin Thánh tăng vị tình tôi mà từ bi giúp cho.
Tế Điên nhất định không xen vào, quan huyện không còn cách nào hơn, bèn lưu Tế Điên ở lại ăn cơm chiều. Tế Điên cáo từ trở về chùa Tam Giáo. Hôm sau có chúng tăng ở chùa Tịnh Từ đến mời thỉnh Tế Công. Ngôi chùa Tịnh Từ này ở về phía Tây nam chùa Linh Ẩn trên núi Thiên Trúc. Ngôi chùa này từ đầu núi đến chân núi hơn 20 dặm đất, cũng là một đại tòng lâm. Dưới núi có một cái giếng, trên núi không có suối, nên trên núi muốn tưới cây hay dùng nước thì các tiểu hòa thượng phải xuống núi gánh nước lên, hao phí công sức rất nhiều. Trong chùa cũng có hơn 300 chúng tăng. Nge Tế Công bị đuổi ra khỏi chùa Linh Ẩn, biết Tế Công danh tiếng rất lớn, lại là một vị cao tăng đắc đạo, nên Lão phương trượng chùa Tịnh Từ là Thanh Sơn bàn với Giám tự là Đức Huy mời Tế Công làm chức Trưởng đầu. Chức Trưởng đầu trong tăng là hễ có vị Hòa thượng nào đến quải đơn (xin trọ) đều thuộc quyền Trưởng đầu quản lý. Thương lượng xong, phái mấy người trong chùa đến chùa Tam giáo thỉnh Tế Điên. Tế Điên từ chối không nhận. Sau đó Giám tự Đức Huy đích thân đến chùa Tam Giáo gặp Tế Điên. Đức Huy nói:
– Tôi vâng lệnh Lão phương trượng đến thỉnh Tế sư huynh cùng tôi lên núi làm chức Trưởng đầu, ngàn muôn lần chớ nên thoái thác.
Nói hai ba lần, Tế Điên mới chịu nhận. Rồi đem việc ở chùa Tam Giáo giao cho Ngộ Chơn, Ngộ Duyên coi sóc. Tế Điên đến chùa Tịnh Từ gặp Phương trượng và nhận chức Trưởng đầu quản lý trong chùa. Nếu có vị nào quải đơn hay ở lại đều phải gặp Trưởng đầu.
Ngôi chùa này rất rộng rãi to lớn, các chức sự trong chùa đến 46 vị, dùng nước không phải dễ, nên nước là vấn đề hàng đầu của chùa này. Hằng ngày các tiểu hòa thượng phải xuống núi gánh nước lên, cực nhọc không thể tả xiết. Tế Điên thấy sau Đại Hùng bửu điện có một cái giếng khô, hỏi thăm tăng nhân trong chùa, họ đều nói:
– Trước đây giếng có nước, nhưng đã khô hơn 20 năm rồi.
Tế Điên nói:
– Để tôi nay tôi cầu xin nước cho, chùa chúng ta được chuyển vận sẽ tự có nước trong thôi.
Mọi người đều nói:
– Nếu Tế Công cầu suối, thiệt có được nước, thì chúng tôi đỡ phải gánh nước nhọc nhằn khổ sở nữa.
Tế Điên cho người dự bị hương án. Chờ đến canh ba, Tế Điên đích thân đốt hương, trong lòng thầm đảo cáo cúi đầu, cầu thỉnh vua chín giang tám hà, thần năm hồ bốn biển. Tức thì nghe trong giếng có tiếng nước réo dâng, giây lát nước đến miệng giếng. Tế Điên trở lại vào thiền đường. Hôm sau dậy sớm, Lão phương trượng biết Tế Điên trị giếng có nước, trong lòng rất cảm niệm. Tăng chúng cả chùa đều biết Trưởng đầu tăng Đạo Tế là người có đạo đức. Lão phương trượng hôm đó mời Tế Điên dùng cơm, rồi đề ra ngôi chùa này đã lâu không sửa sang, mà công trình quá lớn, muốn hóa duyên đủ số để tu dửa không dễ dàng gì. Tế Điên nói:
– Được rồi, Lão hòa thượng cứ yên tâm, tôi có cách hóa duyên.
– Việc của chúng ta là việc công, không nên nói đùa.
– Không cần nói nhiều, trong vòng một tháng sẽ thấy thôi.
Từ ngày Tế Điên nói chuyện hóa duyên ở phòng phương trượng, tăng chúng trong chùa đều biết Tế Điên muốn sửa chùa. Nhưng không thấy Tế Điên bước ra khỏi cửa, cứ ăn nhậu say sưa li bì, lại còn nói:
– Chỉ có say là thú. Nói chuyện tỉnh làm chi.
Mọi người đều không đoán ra cách hóa duyên của Tế Điên. Ngày tháng như thoi đưa, lật đật mà đã hết 27 ngày, còn ba ngày nữa là đúng một tháng, cũng không thấy Tế Điên ra khỏi chùa. Vậy mà hôm sau, cơm sáng vừa xong thì bỗng có quanh Kinh doanh điện soái Trương Sĩ Đạt mang theo 500 lính luôn cả phủ huyện ở Lâm An cùng đến chùa, kêu Tri khách tăng và Phương trượng nói:
– Hôm nay thánh giá Thái hậu đến chùa dâng hương, phải quét dọn sạch sẽ để đón rước thánh giá.
Tăng chúng trong chùa nghe nói sợ quá, lật đật đi quét dọn đại điện phòng nhà các nơi với sự giúp đỡ của các binh lính. Quét dọn vừa xong thì bên ngoài phụng giá đã tới, theo hộ vệ có Tần tướng, Mạc tướng, Thái giám, cung nhân… tiền hô hậu ủng đến chùa Tịnh Từ. Lão hòa thượng dẫn tăng chúng ra quỳ tiếp phụng giá rước lên Đại Hùng bửu điện. Thái hậu dâng hương xong rồi đến ngồi nghỉ ở thiền đường, hỏi:
– Trong chùa có bao nhiêu tăng nhân?
Phương trượng đáp:
– Trong chùa có hơn 40 chúng thường trú, kể cả quải đơn, tăng số 100 người.
Thái hậu bảo đem sổ ghi danh tăng ra xem thử. Lão phương trượng lật đật lấy sổ ghi danh tăng chúng đưa cho Tần tướng. Tần tướng đệ lên cho Thái hậu. Thái hậu giở ra xem, xem tới xem lui, xem đến gần cuối thấy đề là Trưởng đầu Đạo Tế. Thái hậu gật gật đầu, nói:
– Á, ra là ở đây!
Lập tức truyền chỉ bảo Lão phương trượng kêu Đạo Tế lên. Lão phương trượng và mọi người nghe nói như thế, chẳng biết chuyện gì. Chỉ biết Tế Điên khùng khùng điên điên, e xúc phạm đến phụng giá rồi làm sao mà gỡ tội đây? Thái hậu truyền chỉ không dám không tuân theo, lật đật sai Giám tự Đức Huy đi tìm Tế Điên.
Tại sao Thái hậu lại đến chùa Tịnh Từ dâng hương như thế? Trong đó cũng có một đoạn ẩn tình. Nguyên Thái hậu trước đây bị bệnh thế rất trầm trọng, biết bao danh y cắt thuốc trị bịnh đều không công hiệu. Một hôm Thái hậu đang ngủ mơ màng, thấy bên ngoài có một ông Hòa thượng kiếc, tóc dài hai tấc, mặt mày bùn đất tèm lem, tăng y rách nát, tay ngắn sứt bâu, lưng thắt dây nhung, khật khà khật khưỡng, hai chân trần xỏ trên đôi dép cỏ, nhìn Thái hậu nhăn răng cười. Thái hậu hỏi:
– Ông Hòa thượng kiếc này từ đâu đến đây?
Hòa thượng trả lời:
Tây Hồ có ngọn Thiên Trúc sơn,
Trưởng đầu Hòa thượng hiệu Tế Điên,
Ta nay đến đây không việc khác,
Đặc biệt cùng người kết thiện duyên.
– Ông kết thiện duyên gì với ai gia?
– Ta có linh đơn diệu dược, Thái hậu uống vào bảo đảm bệnh thể sẽ lành ngay.
Thái hậu tiếp nhận thuốc uống vào, cảm nghe mùi hương lạ khác thường. Giật mình tỉnh dậy thì là giấc mộng. Trong miệng còn nghe mùi hương, thân thể nhẹ nhàng như trút đi hòn núi Thái Sơn, trong lòng cảm thấy rất lạ lùng. Vừa nhắm mắt lại, lại thấy Hòa thượng đó vẫn đứng trước mặt. Thái hậu hỏi:
– Này Hòa thượng, ông lại đến đây làm chi?
– Ta đến hóa duyên trùng tu chùa Tịnh Từ, mời Thái hậu đến núi Thiên trúc dâng hương.
– Bệnh mạnh rồi, ta nguyện chắc chắn sẽ tới đó dâng hương.
Như vậy ba lần, sáng sớm hôm sau, quả nhiên Thái hậu bệnh thể hoàn toàn hồi phục, bèn truyền chỉ cho quan Kinh doanh điện soái dẫn đường đến chùa Tịnh Từ núi Thiên Trúc dâng hương. Hôm nay nhìn vào sổ thấy có Trưởng đầu Đạo Tế, Thái hậu truyền chỉ muốn gặp.