Đài sen trắng A Di Đà Phật
Rừng trúc tía đức Quán Thế Âm.
Hai câu thơ quen thuộc dễ hiểu đó, tôi nghĩ, đã là người Trung Hoa, thì ai cũng có thể nói ra miệng được, nhất là được thấy có một người ngồi trong Rừng Trúc Tía, một tay cầm tịnh bình, một tay nâng tượng Đại Sĩ Quán Âm tay cầm nhành dương, có Long Nữ đứng bên cạnh, chim anh võ miệng ngậm tràng hạt, Thiện Tài đồng tử quỳ lễ phía dưới, đó là bức tranh Thánh tượng tuyệt mỹ, không biết có bao nhiêu người nhìn thấy cảnh ấy mà lòng xao xuyến, bị cuốn hút theo! Thực tình mà nói, hồi tôi còn bé dã từng được nghe rất nhiều người kể rằng đến Nam Hải vào rừng trúc tía để tham bái Quán Thế Âm Bồ tát sống, khi tôi chưa đến Nam Hải, cũng cho rằng quả thực đúng là một bức tranh. Có một vị nữ Bồ tát sống, ngồi trong Rừng Trúc Tía xum xuê, có Thiện Tài Long Nữ, ngồi hầu bên cạnh có các thiện nam tín nữ vào núi dâng hương, nghe kể về Diệu pháp thần kỳ trở thành Phật Tổ.
Đến tháng giêng năm Dân Quốc thứ 36, cùng với mấy vị đạo hữu cùng học, kết bạn rủ nhau đến Nam Hải, vì chùa Pháp Vũ (Chùa Sau) đang vào dịp truyền giới, chúng tôi đành phải trọ lại ở Văn Thủy Đường của Chùa Sau. Ngay từ lúc còn ngồi trên thuyền, xa xa đã thấy tấm biển đề “Cửa Đầu Đường”, từ Thượng Hải nơi phồn hoa náo nhiệt đến nơi Phật quốc biển trời này, quả thực trong lòng thấy nhẹ nhàng thanh thoát vô biên, thế là, vai đeo chiếc túi vải vàng, cùng với cụ già là khách hành hương quen thuộc nơi đây, vào núi dâng hương lễ Phật cho thỏa tấm lòng mong ước từ lâu. Chúng tôi từ núi này băng qua núi khác, từ Chùa Trước sang Chùa Sau, từ Tự viện đến Am đường, thôi thì đi khắp chẳng thiếu nơi nào, nhưng có một điều cứ canh cánh trong lòng từ bao lâu nay là chưa trông thấy đức Quán Âm sống trong Rừng Trúc Tía, nhưng lại không dám nói ra điều này với bạn đồng hành, sợ bị chê cười cho là mình “quê mùa dốt nát”. Rồi sau này thế nào chẳng được gặp, nên cứ dấu kín thắc mắc đó chẳng dám nói với ai. Hôm sau, có người đề nghị đi lễ Rừng Trúc Tía, trưng cầu ý kiến xem vị nào muốn cùng đi, tôi là người đầu tiên giơ cả hai tay tán thưởng, vì trong đó có mấy vị đã đi rồi, nên không muốn đi nữa. Tôi chỉ tâm tâm niệm niệm sớm được đến Rừng Trúc Tía để nìn thấy Quán Âm Bồ tát sống đang giảng pháp cho mọi người cung kính ngồi nghe. Nhưng rồi khi đến nơi, chẳng thấy Bồ tát đâu, mà cũng chẳng gặp Thiện Tài Long Nữ, mà chỉ thấy khách hành hương và tín đồ lễ Phật xin thẻ, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ, rồi ngay cả Rừng Trúc Tía xum xuê nọ cũng chẳng thấy đâu.
Thế là tôi thất vọng hoàn toàn, cho rằng nơi đây chắc chắn không phải là Rừng Trúc Tía, nhưng hỏi những người cùng đi, họ lại nói rằng đây chính là Rừng Trúc Tía chứ chẳng có Rừng Trúc Tía nào khác nữa, do đó thắc mắc này của tôi không thể không tìm cách giải đáp thêm. Tôi quyết ý tìm Sư thầy của miếu này để hỏi cho ra nhẽ. Tôi tìm được thầy Tri khách để trao đổi, nói chuyện, để hỏi về nguồn gốc lai lịch của cánh Rừng Trúc Tía này và để hỏi rõ tại sao không thấy Quán Thế Âm Bồ tát ở trong rừng. Thầy bèn chỉ tay ra trước mặt, nói: “Chẳng là Rừng Trúc Tía đó thôi!” Tôi nhìn theo hướng tay chỉ của thầy, chỉ thấy trên đài đó một phiến đá lớn, tôi nói: “Đó là một phiến đá, chứ đâu phải là Rừng Trúc Tía?” Thầy nói: “Ông cứ đến đó xem kỹ lại xem, trên phiến đá đó chẳng có trúc tía là gì?” Tôi hỏi rõ ý thầy như vậy là thế nào, muốn được thầy giải thích kỹ, thầy nói rằng có một câu truyện rất lý thú sẽ nói rõ tại sao Rừng Trúc Tía lại gọi là Đá Trúc Tía.