Đến dịp hội chùa, khách thập phương đến dâng hương cúng nến ở Chùa Trước đông nghìn nghịt, quả thực có thể mở một cửa hàng bán hương nến ở đây, trong chùa đông không thiếu gì giá cắm nến, nhưng khi khách đến nhiều thì vẫn khó bề ứng phó, vừa thắp xong cây nến này thì cây nến khác lại đưa đến, đành phải hạ cây nến cũ xuống, đưa cây nến mới lên, cứ như thế, chỉ riêng loại nến thắp đở dang hạ xuống, mỗi ngày cũng phải tích lại được vài trăm cân! Nhất là khách hành hương ở Hàng Châu, Thượng Hải đến, thường họ đem đến những đôi nến 50 cân đến 100 cân. Thuyền hành hương đến thế nào cũng phải có một vài đôi cỡ đó, có người dâng nến, đem đến Phật tiền thắp lên, thầy hương đăng bất đắc dĩ phải tắt đi, thay nến khác cũng chẳng sao, vì họ cho rằng “tâm đáo Phật tri” (miễn có thành tâm, Phật đều biết cả), hay là “tiền đắc sơn môn, phúc về thí chủ”, miễn là có cúng tiền, phát tâm, giao nến cho thầy điện chủ là xong, có thắp hay không, họ chẳng quan tâm, dâng vào cửa Phật là đã toại nguyện. Nhưng cũng có một số người, thấy chưa thắp nến của mình thì chưa yên tâm, thấy người khác hạ nến của mình xuống thì cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ tôi xin kể một câu chuyện về khách hành hương dâng nến, Bồ tát hiển thánh:
Có một vị khách hành hương từ xa đến lễ chùa, vì ông ta rất giàu có, nên ông mang đến một đôi nến rất to, phải đến 5, 6 chục cân. Khi ông đến Chùa Trước dâng hương. lại đúng vào lúc đông khách, thầy hương đăng phải châm nến mới, bận rộn tíu tít, nên thầy phải hạ đôi nến của ông khách giàu xuống, không kịp châm nữa. Khi thầy dặt đôi nến của thí chủ mới lên, thấy thầy châm nến cho người đó, thế là ông thí chủ nhà giàu thắc mắc, nến của mình chưa được thắp đã bị hạ xuống, cho là thầy Tăng có lòng tham, cố tình không thắp nến để bán lấy tiền. Đang cơn bực tức ông ta liền kéo tay đứa con trai cùng đi rời khỏi chùa, chẳng may trên đường về, đứa con bị cảm chết đột ngột. Ông nhà giàu không biết làm thế nào, đành phải sắm cỗ áo quan, thuê người đưa về chôn cất. Nào ngờ, vừa về đến cửa, thấy chính con trai của mình ra đón, nhìn thấy con, ông giật mình đứng sửng, không hiểu ra sao, rõ ràng hai bố con cùng lên lễ chùa, trên đường về con trai ông bị chết đột ngột, sao bây giờ lại sống ở nhà? Quả là truyện kim cổ kỳ quan! Do đó ông bèn hỏi ngay: “Con cùng đi lễ chùa với cha cơ mà! Sao bây giờ lại ở nhà?” Con ông trả lời: “Hôm vừa ra khỏi cửa chùa với cha, nhìn ngược nhìn xuôi chẳng thấy cha đâu cả, con tìm mãi, may bỗng gặp một cụ già, cụ nhận đưa con về được mấy hôm nay rồi”. Ông nghe câu chuyện con kể càng thấy lạ kỳ, như rơi vào đám mây mù chẳng hiểu ra sao cả. Rõ ràng con mình đã chết, mà chính tay ông đặt con vào quan tài, không hiểu nó sống lại lúc nào, mà làm sao lại chui ra khỏi quan tài về được đến nhà, không thể tin được, hay là con mình biến thành con ma để đánh lừa mình. Thôi cứ mở quan tài ra thì sẽ rõ thực hư. Ông bèn cho người cạy nắp quan tài ra, ngờ đâu, trong quan tài không phải là xác con ông mà là một đôi nến lớn, đúng như ảo thuật, phủ lên đôi nến có một mảnh giấy ghi hai dòng chữ: “Biện lễ thiếu thành tâm, xin trả về nguyên chủ!” Nhìn thấy đôi nến và mấy chữ đó, trong lòng ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn, liền quỳ xuống khấn lễ không ngớt. Thì ra đó là Quán Âm Đại Sĩ hiển thánh. Từ đấy trở đi, hàng năm đi lễ chùa Phổ Đà, ông đều mang theo đôi nến rất to để cúng, không bao giờ thắc mắc với thầy hương đăng có châm hay không châm nến nữa.