Phổ Đà Sơn Dị Truyện

74. Tiểu Thư Phát Tâm Bố Thí Áo Tăng, Thiếu Một Suất, La Hán Đòi Bằng Được



Có một tiểu thư lá ngọc cành vàng, con ông Tể tướng phát tâm đi lễ Phổ Đà làm việc công đức, quảng kết chúng Tăng duyên. Vì cô giàu có, không thiếu gì tiền bạc, cho nên đi lễ chốn danh sơn, tất nhiên không chịu về tay không được. Cô nghĩ bụng: “Mình sở dĩ sanh vào gia đình một vị Tể tướng, đó là do kiếp trước đã gắng làm ruộng phúc, ra tay bố thí, tu được thiện quả. Nay sống trong một gia đình phú quý, nếu không lợi dụng của cải hiện tiền, gây dựng phúc điền, bố thí cũng dàng tăng phúc điền thanh tịnh, thì quả là sống uổng cả đời người nơi trần thế này!” Nghĩ vậy, cô quan sát xem ở chùa thiếu gì, cô sẽ bố thí cái đó.

Cô thấy các sư trong chùa phần lớn đều mặc áo rách vá cũ kỹ, cho nên cô phát tâm bố thí cho mỗi vị sư trên chùa một bộ áo Tăng, nắm vững con số lập danh sách, mua vải thuê may, sau đó phát mỗi vị một bộ theo danh sách liệt kê. Hôm phát áo Tăng, các sư Tăng tập hộp đầy đủ ở đại điện, do một vị đứng ra xướng danh, đọc đến tên ai, người đó sẽ đến trước mặt tiểu thư, do chính tay tiểu thư trao áo. Theo thống kê trong danh sách mỗi người một bộ, tính đủ cả. Nhưng phát đến người cuối cùng thì bỗng nhiên thiếu mất một suất, cô không biết người đó ở đâu đến. Thầy trụ xứ cũng không nhận ra đó là ai, lúc này cũng không kịp may thêm một bộ khác để phát, nhưng ông sư này cứ nhất định đòi bằng được áo mới chịu, ông mắng cô là coi thường ông.

– Tại sao người khác có, mà tôi cũng là người xuất gia tu hành, riêng một mình tôi lại không có phần, thế là thế nào?

Cô tiểu thư tươi cười dịu dàng nói:

– Thầy ơi! Rất xin lỗi thầy, việc này trước có đăng ký ghi tên, ghi tên trước đều có cả, nay trong danh sách không có tên thầy, tạm phải thiếu vậy, đợi tôi may thêm rồi biếu thầy sau có được không thầy?

– Không được! Không được! Tôi phải có ngay bây giờ, không có thì giờ ngồi đợi tiểu thư ở đây mà lấy áo, nếu không, tiểu thư phải cởi áo của tiểu thư cho tôi, nếu tiểu thư không chịu cởi thì tôi sẽ cởi!

Cô tiểu thư bị nhà sư nọ dồn đến mức khóc dở mếu dở, thẹn đỏ cả mặt. Cô cảm thấy cửa Phật không phải lúc nào cũng dễ mở, làm việc thiện cũng khó lắm thay! Cuối cùng không có cách nào khác, đành phải cởi chiếc xiêm đang mặc, đưa cho nhà sư cho êm chuyện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.