Sau khi tiểu thư phải cởi xiêm y để bù vào suất áo do nhà sư nọ đòi bằng được, trong lòng vừa tức vừa thẹn, xuống thuyền về thẳng tướng phủ. Về đến nhà cô vừa khóc vừa trình bày việc bị nhà sư trên chùa Phổ Đà đòi hóa duyên bộ áo xiêm đang mặc trên người cho cha cô nghe, ngài Tể tướng thấy con gái mình, đường đường là đấng nữ nhi lá ngọc cành vàng, mà lại bị một nhà sư ngang ngược nào đó bắt nạt lấy xiêm y, ông bèn nổi cơn thịnh nộ chửi mắng ầm ỉ. Nhân cơn thịnh nộ, ông lập tức ra lệnh phải san bằng núi Phổ Đà. Một đại đội binh mã do một viên tướng dẫn đầu, cầm lệnh tiễn ấn phù, uy phong lẫm liệt kéo quân đi đánh Phổ Đà.
Sau khi cô tiểu thư kể lại mọi truyện cho cha nghe xong, trở về khuê phòng, một truyện bất ngờ xảy ra (cô đứng sửng lại hồi lâu) bỗng thấy trên giường của mình hiện đâu ra bộ xiêm đã bố thí cho nhà sư ngang ngược nọ, nhìn kỹ đúng là bộ xiêm đó. Cô cuống quít, vội chạy đến sảnh đường bẩm báo lại với cha:
– Thưa cha, thật là lạ quá! Bộ xiêm của con rõ ràng là bị nhà sư đòi lấy bằng được, thế mà bây giờ bỗng lại ở trên giường, không biết là thế nào!
Tể tướng nghe con gái nói như vậy, ngài quả là người hiểu biết, bèn nói rằng:
– Chắc là Bồ tát ở Phổ Đà biến hóa thành một nhà sư để thử lòng thành bố thí và sự nhẫn nhục của con đấy, cha đã cho quân đến Phổ Đà, nếu họ giết hại sư tăng ở đó thì thật là gây ra tội lớn lắm!
Tiểu thư nghe cha nói như vậy, tự cảm thấy hổ thẹn trong lòng, cô không ngờ tới đó là Bồ tát La Hán thử thách tấm lòng nhẫn nhục thí xả của cô, nay cha cô vì việc của cô mà đem quân đến dánh Phổ Đà, nếu giết hại các nhà sư vô tội ở đó thì thật có tội lớn với Phật xuất thế, sám hối cũng không rửa sạch. Lúc đó cô bất giác quỳ xuống chân cha, khóc lóc khẩn cầu cha cô hỏa tốc tìm cách kéo quân về, để đỡ gây ác nghiệp phải đọa xuống dịa ngục. Bản thân ngài Tể tướng cũng sợ mắc tội, nên đã thân chinh cưỡi ngựa thiên lý, ra roi cố đuổi kịp đội quân, để tránh gây rối loạn ở Phổ Đà, làm sơn tăng sợ hãi.