Ngài dòng Bà-la-môn, ở Đông Ấn. Cha mẹ mất sớm, Ngài đi theo xóm ăn xin qua ngày. Nếu có ai mượn làm việc gì, Ngài sẵn sàng làm tận lực mà không cần tiền. Hành động và ngôn ngữ của Ngài lạ thường, người đời không lường được. Khi gặp Tổ Bất-như-mật-đa nhắc lại duyên xưa, Ngài xin xuất gia, theo hầu Tổ và được truyền tâm pháp.
Sau này, Ngài thống lãnh đồ chúng sang Nam Ấn hoằng hóa. Vua nước này hiệu Hương Chí, hết lòng sùng kính Phật pháp. Vua sanh ba người con trai đều kính tin Phật pháp. Người con lớn tên Nguyệt Tịnh Đa-la thích tu pháp niệm Phật tam muội. Người thứ hai tên Công Đức Đa-la thích tu bố thí làm phước. Người thứ ba tên Bồ-đề-đa-la thích thông lý Phật, lấy việc xuất thế làm trên.
Vua thỉnh Ngài về cung cúng dường, bảo ba vị Thái tử ra đảnh lễ. Ngài biết ba vị Thái tử đều ham tu, muốn nghiệm thử trí mỗi người thế nào. Sẵn nhà vua cúng dường hạt châu quý vô giá, Ngài lấy ra hỏi:
– Ở đời còn có vật gì quý báu bằng hạt châu này chăng?
Nguyệt Tịnh thưa:
– Hạt châu này quý tột, ở đời không có gì hơn nó, chẳng phải trong cung nhà vua thì làm gì có hạt châu này.
Công Đức Đa-la cũng đồng ý như vậy.
Bồ-đề-đa-la thưa:
– Châu này là của báu thế gian, chưa đủ làm tột, trong các thứ báu, chỉ có Pháp bảo là tột. Đây là ánh sáng của thế gian, trong các thứ ánh sáng, chỉ có ánh sáng trí tuệ là tột. Đây là trong sạch của thế gian, trong các thứ trong sạch, chỉ tâm trong sạch là trên hết.
Nhưng ánh sáng của hạt châu này không thể tự chiếu, cần nhờ ánh sáng trí tuệ mới biện biệt được nó. Đã biện rõ mới biết là châu, đã biết là châu mới hiểu cái quý báu của nó. Nếu hiểu cái quý báu của nó, thì nó báu mà không biết báu. Nếu biện rõ nó là châu, thì nó châu mà chẳng tự biết châu. Châu mà chẳng tự biết châu, cần nhờ trí châu mới biện được thế châu. Báu mà chẳng tự biết báu, cần nhờ trí bảo mới rõ pháp bảo.
Song mà, thầy tôi có đạo thì báu kia liền hiện. Chúng sanh có đạo thì tâm báu cũng thế.
Ngài khen ngợi tài biện luận của Bồ-đề-đa-la. Lại hỏi thêm:
– Trong các vật, vật gì không tướng?
– Trong các vật, chẳng khởi là không tướng.
– Trong các vật, vật gì là tối cao?
– Trong các vật, nhân ngã là tối cao.
– Trong các vật, vật gì là tối đại?
– Trong các vật, pháp tánh là tối đại.
Ngài thầm vui, biết là đại pháp khí sẽ nối dõi cho Ngài sau này.
Một hôm, vua Hương Chí hỏi Ngài:
– Tôi thấy các thầy đều tụng kinh, tại sao Tôn giả không tụng kinh?
Ngài đáp:
– Tôi hơi thở ra chẳng tiếp các duyên, hít vào chẳng ở trong ấm giới, thường tụng thứ kinh này trăm ngàn muôn ức quyển.
Vua Hương Chí băng, hai hoàng tử lớn và hoàng thân đều kêu khóc, duy Bồ-đề-đa-la ngồi nhập định chỗ hoàn linh cữu suốt bảy ngày. An táng nhà vua xong, Bồ-đề-đa-la xin phép mẹ và hai anh theo Ngài Bát-nhã-đa-la xuất gia.
Ngài thấy cơ duyên đã thuần thục nên nhận cho, rồi thỉnh Thánh tăng làm lễ xuất gia truyền giới cho Bồ-đề-đa-la.
Hôm nọ, Ngài gọi Bồ-đề-đa-la đến dặn dò:
– Đại pháp nhãn tạng của Như Lai lần lượt truyền trao, nay ta trao cho ngươi, ngươi khéo truyền bá, chớ cho đoạn dứt. Nghe ta nói kệ:
Tâm địa sanh chư chủng,
Nhân sự phục sanh lý.
Quả mãn bồ-đề viên,
Hoa khai thế giới khởi.
Dịch:
Đất tâm sanh các giống,
Nhân sự lại sanh lý.
Quả đầy bồ-đề tròn,
Hoa nở thế giới sanh.
Truyền pháp xong, Ngài hiện các thứ thần biến, rồi thị tịch.
Trang trước | Mục lục | Trang sau |