Phổ Đà Sơn Dị Truyện

66. Thấy Đám Tăng Rượu Chè Cờ Bạc, Thề Giết Sạch Phá Tan Phổ Đà



Càn Long Hoàng đế xuống Giang Nam, để đi du ngoạn khắp vùng thánh dịa danh sơn, một hôm ông đến núi Phổ Đà, vì ông ta đi chơi lén, mặc quần áo thường dân, nên không ai biết là đương kim Hoàng đế, cho nên mọi người tiếp xúc với ông ta tự nhiên như người thường. Ở Phổ Đà có một tập quán xấu là nhà sư cứ trông thấy khách đến là chìa tay xin “tiểu hóa duyên” (xin tiền lẻ). Bình thường mọi người ngồi đầy bên lề đường, ngoài cửa hoặc dưới gốc cây, truyện phiếm với nhau, nhưng khi nghe tiếng mõ, tiếng kẻng là kéo nhau vào trai đường ứng cúng ăn cơm, cơm xong lại ra ngoài truyện trò cười nói thoải mái, thật là thảnh thơi, vô lo vô nghĩ. Chả thế mà vua Thuận Trị, một ông vua phải lo đủ thứ việc nhà, việc nước, việc thiên hạ, việc gì ông cũng phải quan tâm, đầu óc rối mù, khi nói đến đám người xuất gia “dữ nhàn vô tranh” (chẳng tranh chấp gì với ai), phải thốt lên rằng: “bách niên tam vạn lục thiên nhật, bất cập tăng gia bán nhật nhàn” (trăm năm ba vạn sáu ngàn ngày, chẳng bằng nhà sư nhàn nửa buổi), nói lên sự hâm mộ của ông đối với cuộc sống thanh thản của người xuất gia. Vua Càn Long thì khác hẳn, ông ta thấy đám sư tăng chỉ ăn mà chẳng làm gì này, thì tỏ ra khó chịu, lại thấy các nhà sư tụm năm tụm ba, xin được mấy đồng tiền còm xúm nhau lại đánh bạc, thậm chí có người còn hút thuốc, thấy thế, ông ta càng thêm tức bực. Ông ta ngẫm nghĩ: ở trong cung, ta thường nghe mẫu hậu nói về đạo hạnh cao siêu, uy nghi hết mực của các nhà sư núi Phổ Đà, ngờ đâu lại toàn là cái đám sư hư hỏng như thế này, chuyến này ta về cung phải tâu lại cho mẫu hậu ta rõ, cho quân đến tóm cổ bọn này lại.

Khi về cung, quả nhiên ông bẩm lại những điều mắt thấy tai nghe về sư ở Phổ Đà cho mẫu hậu, và còn nói rằng sẽ đem quân đến chém cổ hết bọn sư này và phá tan núi Phổ Đà. Thấy con mình có ác cảm với đạo Phật như vậy, bèn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Con ơi, phụ vương, tổ phụ rồi đến mẹ của con đây đều là tín đồ Phật tử trung thành, con không thể vì một vài nhà sư thiếu tướng oai nghi đó mà định phá hủy danh sơn, đó là điều ngàn lần không thể làm được. Hơn nữa, con cũng không thể biết được những nhà sư đó là ai, chưa chừng họ là Bồ tát hóa hiện để thử tâm lý của con đấy. Tóm lại con hãy nghe lời mẹ, con ạ! Công đức của Phật thật là vô biên, con hãy nhìn vào Phật, đừng nhìn vào Tăng, con ạ!”

Lần thứ hai, Càn Long lại xuống Giang Nam, bỗng lại nghĩ đến đám nhà sư ở Phổ Đà, ông ta muốn lại dến đó xem có còn tình trạng như trước nữa không, khi đến Phổ Đà, lại làm ông bực tức thêm, hìn như các nhà sư đó cố ý trêu tức ông thêm, họ thấy ông đến bèn xúm lại xin tiền “A Di Đà Phật! Xin hóa duyên nào!” Cho họ tiền rồi, họ bá vai bá cổ nhau hò hét, rủ nhau đi uống rượu, hút thuốc, trông họ không còn tư thế gì của nhà sư tu hành nữa. Hỏi họ tại sao lại như vậy, họ trả lời rằng: “Đó là gia phong hải ngoại, cảnh giới La Hán, không việc gì đến ông”.

Câu nói đó làm Càn Long bực tức lên đến cổ, không sao chịu được nữa, ông quát:

– Hừ! Không việc gì đến ta à! Chuyến này ta trở về cho lính đến chém đầu hết bọn các ngươi, xem có việc gì đến ta không!

Các nhà sư đang say bí tỉ, chẳng cần hiểu ông nói gì, cả toán vỗ tay cười vang, rời đi nơi khác. Chuyến này làm cho Càn Long không còn nhẫn nại được nữa rồi, về triều vào đến hoàng cung, mẫu hậu thấy sắc mặt con khác thường, bèn hỏi chuyến này đến Phổ Đà có truyện gì làm con không vui đến như vậy? Vua Càn Long tâu rằng: “Mẫu hậu đừng nhắc đến nữa, đám sư mõ ấy làm con tức sổ ruột rồi, bọn họ xấu xa vô cùng, không còn kiêng nể gì nữa, họ nói rằng nào là “gia phong hải ngoại”, nào là cảnh giới La hán”, “không ai làm được gì họ” thật là không còn phép tắc gì nữa, hừ, không ai làm dược họ ư? Con nhất định sẽ đem quân đến giết sạch cho sướng tay, không để tên nào sống sót xem con có làm gì được họ không!” Mẫu hậu để cho con trai mình nói cho hả cơn tức giận, rồi mới nhẹ nhàng an ủi khuyên con: “Không nên vì một chuyện nhỏ mà nảy lòng sân hận, rồi động niệm sát sinh, họ nói rằng họ là La hán, rất có thể chính họ là La hán thị hiện để thử lòng con đấy! Rất mong con hãy nghe lời mẹ, nể mẹ, chớ gây tội sát”. Cuối cùng bà nhắc lại một câu: “Con ơi, công đức của Phật là vô biên, con phải nhìn vào Phật, đừng chỉ nhìn vào Tăng!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.