Phổ Đà Sơn Dị Truyện

67. Quán Âm Bồ Tát Hiển Thần Thông, Trả Mủ Áo, Càn Long Sám Hối



Lần thứ ba, vua Càn Long lại đến Phổ Đà chuyến đi này ông ta mang theo một sự ác cảm cao độ, quyết ra tay một phen. Ông cho một đội thuyền đỗ sẵn ngoài khơi, dự định nếu đám sư Phổ Đà vẫn như trước, không chịu sửa chữa sai lầm, thì ta sẽ đem quân đến trừng trị không cần hồi báo cho mẫu hậu nữa, sẽ giết hết không để sót một tên nào, thì ta mới hả dạ. Ông thủng thẳng từng bước đi đến cửa núi, thấy đám sư vẫn túm nhau lại cờ bạc, tồi tệ hơn trước, lại có cả đám đàn bà con gái lẫn trong đám sư ấy. Càn Long đứng bên cạnh đám người xem họ đánh bạc, nghĩ thầm, cái đám sư nghèo này không thích sống nữa hay sao ấy, chết đến nơi mà vẫn chưa ngộ, có vài đồng xu quèn mà thích thú đến như vậy. Thôi được, ta cũng có tiền mang theo, để ta đánh với họ vài keo, cho họ thua sạch không còn một xu dính túi, xem họ còn đánh bạc nữa không. Nghĩ vậy ông móc túi lấy ra một đồng bạc trắng, đặt đánh với họ nhưng bị thua, ông đặt tiếp mấy keo nữa nhưng cũng đều thua cả, keo cuối cùng bị nhà cái vơ sạch, trong túi không còn xu nào, tức quá, lột luôn mũ trên đầu xuống đánh tiếp, lại bị nhà sư đứng cạnh vơ mất, đội luôn lên đầu, thấy thua mất mũ, Càn Long cay lắm, lột luôn cả chiếc áo bào quý đang mặc trong người đánh tiếp. Kết quả là lại bị một ni cô ngồi ở giữa vơ mất, mặc luôn vào người, cuối cùng họ còn hỏi ông rằng còn gì đáng giá để đánh nữa không? Nghe hỏi như trêu tức, cơn lôi đình nổi lên đến tận cổ, không giết hết đám sư này đi thì không xong, ông lập tức ra lệnh cho đám tùy tùng mặc áo thường cùng đi, hãy đứng coi không cho tên nào trốn thoát, một mặt cho đóng chặt cửa ngõ đại điện, canh gác cẩn mật, còn ông vội vã trở lại bến đò, dẫn đám ngự lâm quân đến vây chặt Chùa Trước để bắt cho hết đám sư đánh bạc.

Khi Càn Long vừa vào đến cửa núi, vẫn còn trông thấy họ cười cười, nói nói đi vào đại điện, đến khi đưa quân vào đại điện thì chẳng thấy một bóng sư nào nữa, không biết họ trốn đâu cả, lùng sục tìm khắp cũng không thấy. Hỏi đám thị tùng thì họ cũng bảo rằng có trông thấy họ đi vào đại điện, giờ chẳng thấy một bóng ma nào cả, thật là kỳ lạ. Cuối cùng, có người trông thấy chiếc mũ của Càn Long đội trên đầu một bức tượng Bồ tát rất trang nghiêm, bèn tâu rằng: “Tâu bệ hạ, mũ của bệ hạ đây thôi!” Mọi người rất lấy làm lạ, chú ý xem kỹ, lại thấy chiếc long bào của Càn Long không biết tại sao đang khoác trên người Quán Âm Bồ tát. Càn Long lúc này sửng người ra, ông mới ngộ ra là đám sư đánh bạc vừa rồi chính là Quán Âm Bồ tát ứng hóa thị hiện, ông sợ quá, bèn quỳ rạp xuống trước tượng Phật Quán Âm rập đầu đảnh lễ không ngớt, và nói rằng: “Đệ tử này là kẻ phàm phu mắt tục, không biết Bồ tát thị hiện, tâm khởi ác niệm tội thật đáng chết, từ nay con không dám coi thường sư tăng, khẩn cầu Bồ tát đại từ đại bi tha giáng tai họa cho con!” Khấn xong vội vã đem quân về triều, bái kiến mẫu hậu kể lại sự việc vừa rồi, và tâu rõ đã xin sám hối. Lúc này mẫu hậu bèn nói với Càn Long: “Mẹ đã nói với con rồi, con không nghe lời mẹ, bây giờ con mới tin, song mẹ dặn lại con một điều, từ nay khi nào con thấy nhà sư hành vi không đoan chính, quần áo không chỉnh tề mà nổi cơn bực tức, thì con hãy nhớ lấy lời mẹ dặn: Con ơi công đức Phật vô biên, hãy nhìn vào Phật, chớ nhìn vào Tăng!”

Hiện nay có một số ít Phật tử tại gia, thường hay đàm luận những thiếu sót của Tỳ khưu, là bậc đại đức cư sĩ nên lấy truyện đó làm răn, và nhớ kỹ câu nói của mẫu hậu… Bồ tát cũng biết rằng sau này trên núi cũng sẽ có một số sâu bọ làm bại hoại chốn danh sơn, nên ngài thị hiện để răn trước các bậc đế vương đương thời, đồng thời cảnh tỉnh chúng ta rằng không nên vì một số ít nhà sư xấu mà coi thường chốn danh sơn thánh địa, mục đích lớn nhất của chúng ta là “nhìn vào Phật chứ không phải nhìn vào Tăng!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.