Phổ Đà là chốn danh sơn thắng địa trong nước cũng như thế giới đều biết, nhất là phụ nữ, trẻ con trong cả nước, ai ai cũng biết. Các bậc đế vương xưa kia, không thân chinh ngự giá thì cũng ban tứ sắc phong gởi đến. Do đó, nhiều cao tăng Hòa thượng có đức hạnh đều được hưởng ân trạch của vua chúa, ban tứ long bào, áo tía. Ở Chùa Trước, Chùa Sau hiện nay vẫn còn bảo tồn được những vật báu vua ban và sắc phong đế vương thưởng tứ, họ rất quý những báu đó. Nếu hỏi đến những bậc cao niên tu hành ở Phổ Đà thì ai ai cũng vui mừng kể lại những truyện được gặp các đế vương, đại thần. Vì sư ở Phổ Đà khá đông, có người tốt người xấu, long xà hỗn tạp, không sao tránh khỏi có người đạo hạnh thấp kém, thiếu đoan nghiêm, nhưng cũng có người là La hán thị hiện, dấu kín dức hạnh để lộ tật xấu, như nhà sư Hà Tế Công trong tiểu thuyết dân gian mô tả, kẻ phàm phu mắt tục thấy các Hòa thượng đó ăn mặc lôi thôi, uy nghi lại thiếu trang nghiêm, thì chướng tai gay mắt. Câu truyện truyền thuyết về vua Càn Long ba lần lên núi thăm Phổ Đà đủ chứng minh điều đó.
Truyền rằng, có một vị Hoàng đế, một mình ba lần đến thăm Phổ Đà, câu truyện khá lý thú, có người nói rằng đó chính là vua Càn Long ba lần xuống Giang Nam, ăn vận quần áo thường dân, lên đến núi Phổ Đà ba lần. Dù sao thì vẫn là truyền thuyết, nhưng cứ coi là như vậy đi, có người nói rằng vua Càn Long là tín đồ Phật giáo, kỳ thực thì chưa chắc là như vậy, bởi vì có nhiều đạo tràng ở chốn danh sơn đã từng bị ông ta phá hủy, ông ta đến đâu để cho nơi đó được tiếng thơm, đều nào là “tứ nhất ngự bi”, “lập nhất ngự bi đình” v.v…, nơi đó vốn đã đẹp, bị ông ta “ngự” một cái thế là chẳng còn gì nữa, việc đó không những người trong cửa Phật nói, mà người thế tục cũng nhiều người nói như vậy. Trước đây, phía trước Chùa Trước, trước khi có “Ngự bi đình” (cái đình đặt tấm đá vua ban), thì nước thủy triều thường dâng lên tận cửa Chùa Trước, đặc biệt là sóng ở hai bên chùa dồn vào một hướng đối nhau, rồi nối liền với nhau, thật là một cảnh kỳ quan, nhưng từ khi có “ngự bi” trấn ở đó, thì nước biển không dâng đến đó nữa, phía đông hiện nay sóng triều chỉ dâng đến bãi cát Ngàn Bước, phía tây chỉ đến Tây Phương Thuyền, đồng thời trên núi từ đó cũng rất ít xuất hiện các bậc tổ sư đức đạo cao dầy.
Chúng ta đều biết Hoàng đế Ung Chính là một tín đồ Phật giáo đại ngộ, nghe nói thời đó có quốc sư vào cung điện, Ung Chính Hoàng đế bắt vua Càn Long phải ra đỉnh lễ quỳ bái quốc sư, nhưng Càn Long cho rằng mình đường đường là Hoàng Thái tử, bậc “thiên thặng chí tôn”, tại sao lại phải quỳ trước mặt một ông sư nghèo, nhưng phụ hoàng nghiêm mệnh, đâu dám trái lời, đúng là “chí dám bực mà không dám nói”, lúc đó ông ta đã như vậy, nếu sau này quyền bính nắm trong tay, thì ông ta chẳng nể nang gì gì với mấy nhà sư nghèo ấy. Sở dĩ sau này ông ta không ra tay phá hoại Phật pháp, có lẽ vì Quốc mẫu Hoàng Thái hậu của ông ta là một Phật tử trung thành, ông ta chưa dám trái ý từ bi mẫu hậu. Dưới đây là câu truyện Càn Long ba lần thăm núi Phổ Đà.