Phổ Đà Sơn Dị Truyện

51. Xây Bảo Tháp Tự, Phu Nhân Tài Thí Đền Ơn Phật Cứu Bệnh Chúng Sanh



Sau khi Thái phu nhân khỏi bệnh, thấy tinh thần đặc biệt sảng khoái, bà coi Thầy Sa Di như một Bồ tát sống để cúng dàng. Một hôm, ăn cơm trưa xong, Thái phu nhân bắt đầu hỏi:

– Thầy Tiểu này, Thầy từ đâu đến đây, lại ngồi gõ mõ bên sông làm gì?

Chú Tiểu nói:

– Tôi từ núi Phổ Đà Nam Hải đến, mục dích là xuống núi hóa duyên, định xây một đại tùng lâm ở đỉnh cao nhất trên núi Phổ Đà, để cúng dàng Tăng bảo thập phương đến lễ, tĩnh tâm tu đạo, ngờ đâu phúc tôi mỏng, trẻ người, khổ công mộ hóa ba năm, nhưng chưa được ai phát tâm tài thí, cho nên cuối cùng tôi phải nhờ ơn Bồ tát chỉ đường, tôi thả mõ xuống dòng nước, mõ chảy theo dòng nước đến nơi nào dừng lại tôi sẽ ở lại đó hóa duyên, cuối cùng mõ đã dừng lại ở vùng này, thế là tôi ở lại bên bờ sông để hóa duyên, nhưng đến tận hôm nay vẫn chưa có ai cho một xu nào.

Nói đến đây chú lại mũi lòng, bất giác hai hàng lệ cứ ròng ròng chảy xuống. Thái phu nhân nghe nói Thầy Tiểu ở núi Phổ Đà đến, lại được Bồ tát chỉ dẫn đến đây. Thầy Tiểu này tuy còn ít tuổi nhưng vì có nguyện lớn xây dựng tùng lâm đã phải chịu muôn ngàn cay đắng, bệnh của ta lại do Thầy Tiểu đọc chú mà chữa khỏi, rõ ràng là Bồ tát đã dẫn Thầy Tiểu đến chữa bệnh cho ta, cứu ta khỏi khồ, ta phải biết tri ơn báo đức, nguyện đem hết sức mình đến Phổ Đà xây chùa để báo ơn Phật. Nghĩ vậy, bà bèn nói với chú Tiểu:

– Thầy Tiểu này, việc này Thầy không phải lo, nay tôi đã khỏi bệnh, tôi có thể đem hết sức mình giúp Thầy làm trọn tâm nguyện. Thầy cũng không phải đi hóa duyên nơi khác nữa, mọi việc sẽ do tôi lo liệu. Thầy hãy trở về dựng một lều cỏ ở Phật Đỉnh Sơn, Thầy cứ ở đó tụng kinh niệm Phật, thế nào tôi cũng sẽ cho người đến đó xem xét, giúp Thầy xây dựng tùng lâm.

Chú Tiểu nghe nói có người lo liệu cho cả và sẽ xây chùa cho chú, chú vui như mở cờ trong bụng, lẩm nhẩm đọc câu “Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát!”. Quả là Bồ tát không phụ lòng người có thành tâm khổ tu trọn nguyện. Theo đúng lời dặn của Thái phu nhân, chú trở về dựng một túp lều để ở, ngày ngày gõ mõ tụng kinh.

Kể từ khi chú Sa Di về núi, Thái phu nhân viết một bức thư khẩn, hỏa tốc đưa đến cho con bà đang làm quan ở trong triều, đại ý bức thư viết: “Bệnh tình của mẹ ngày một nặng thêm, ngày tắt thở chỉ trong một sớm một chiều, nhận được thư mong con về ngay, về sớm ba ngày còn được gặp mẹ, nếu muộn thì khó có dịp còn trông thấy mẹ”. Vì con bà làm quan rất to trong triều, lại rất hiếu thảo, nhận được thư hỏa tốc của mẹ, con bà vội vã về ngay, ngờ đâu về đến nhà thấy mẹ vẫn bình thường, không ốm đau gì, trong lòng cảm thấy có điều nghi hoặc, sau khi nghe mẹ kể lại vừa qua Bồ tát hiển thánh, dẫn một chú Tiểu về đọc kinh cứu sống cho mẹ, lúc đó con bà mới hiểu. Bà lại nói: “Về việc này trong lúc ốm mẹ đã thệ nguyện bỏ tiền đến Phổ Đà Sơn xây chùa lập viện, bây giờ con đưa công trình sư đến Phổ Đà, đến đỉnh cao nhất xem xét địa bàn, chọn một bãi đất bằng phẳng, rồi trở về, căn cứ vào địa thế làm sẵn một khung nhà, chở đến bờ biển dưới núi tìm cách đưa lên rồi bắt xà lợp ngói”. Con bà là một người hiếu thảo, đâu dám trái lời, vả lại ở trong nhà có của, phải làm trọn tâm nguyện của bà. Thế là con bà lập tức đưa một tốp thợ đến Phổ Đà Sơn cùng chú Tiểu quan sát địa bàn, chọn ngày khởi công.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.