Phổ Đà Sơn Dị Truyện

50. Thầy Sa Di Niệm Chú Đại Bi, Thái Phu Nhân Bỗng Nhiên Khỏi Bệnh



Chú tiểu Sa Di cứ gõ mõ tụng Thánh hiệu như vậy ba ngày ba đêm, suốt trong những ngày đêm ấu chú không ăn mọt hạt cơm, không uống một giọt nước, nhưng vẫn không một bóng người nào đến, bởi vì vùng này hoang vắng, gần đó không có người ở, cho nên chú ngồi gõ mõ suốt ba ngày liền mà cũng không có một đứa trẻ con nào đến xem chú, chú nghĩ bụng có lẽ đây là chỗ “sơn cùng thủy tận nghi vô lộ”, không còn con đường nào thoát nữa rồi, thế là mọi hy vọng tiêu tan, nhưng rồi lẽ đời cũng lạ, tưởng như đây là chốn “sơn cùng thủy tận” rồi, nhưng rồi “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – một xóm nhỏ liễu rũ hoa cười – bỗng hiện lên, lóe lên một tia hy vọng.

Lại nói, ở vùng này cách đó hơn một dặm, có mọt bà phu nhân đại phú hộ, ốm nằm liệt giường đã hơn một năm nay, thuốc thang vô hiệu, bệnh không thuyên giảm, một ngày của bà dài đăng đẳng như một năm, chỉ mong có người nào đến chữa khỏi bệnh cho bà thì dù phải tốn kém bao nhiêu bà cũng không tiếc. Một hôm, đang nằm trên giường bệnh, nghe tiếng gõ mõ, lòng bà như cảm cảm thấy thanh thản hẳn, như một niềm an ủi vô biên, bà như quên cả nỗi đau của tật bệnh, bà lấy làm lạ cho rằng người gõ mõ chắc phải là một bậc y vương vô thượng. Bà bèn sai hai người đầy tớ lần theo tiếng mõ đi tìm người ấy về để chữa bệnh cho bà, bà tin rằng người này nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho bà. Hai người đầy tớ đi mãi, đến bên bờ một con sông, chỉ thấy một chú tiểu ngồi hướng theo dòng sông, nhắm mắt tay gõ mõ, miệng đọc kinh dều đều, cứ một tiếng mõ, một tiếng kinh. Hai người đến trước mặt chú, lên tiếng hỏi:

– Này, Thầy tiểu ơi! Thầy có biết chữa bệnh không, phu nhân nhà chúng tôi ốm đã lâu mà không có thầy thuốc nào chữa khỏi, phu nhân sai chúng tôi đi tìm thầy về chữa bệnh cho phu nhân đấy!

Chú tiểu nói:

– Tôi là người xuất gia tu hành không phải thầy thuốc, chưa học y thuật bao giờ, thì sao mà chữa bệnh được? Phu nhân của nhà hai bác ốm thì phải đi tìm y sư, chứ tìm tôi làm gì?

Người đầy tớ lại hỏi:

– Thế Thầy tiểu ngồi bên bờ sống này gõ mõ để làm gì?

– Tôi ngồi đây để hóa duyên lấy tiền xây dựng tùng lâm.

Câu nói đó hòa lẫn vào tấm đại nguyện của chú, nên nói với ai, câu mở đầu bằng những lời như vậy.

– Ở đây làm gì có người ở, chú hóa duyên với ai! Chẳng lẽ lại xin ngài long vương ở thủy tinh cung hóa duyên à! Thái phu nhân nhà chúng tôi nghe tiếng mõ của Thầy tiểu, bà thấy trong lòng thanh thản dễ chịu, nhất định bắt chúng tôi đi mời Thầy về nhà chơi, nếu Thầy chữa khỏi được bệnh cho phu nhân, thì Thầy muốn hóa duyên bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.

Chú Sa Di nghe nói có người chịu cúng dàng, vả lại mấy ngày rồi không có hạt cơm nào vào bụng, mặc dù không biết xem bệnh, nhưng biết đâu Bồ tát cảm ưng tấm lòng thành của ta mà thương cho cũng chưa biết chừng, ta cứ theo hai người này đến nhà phu nhân đang ốm ấy xem sao. Hai người đầy tớ vào bẫm với Thái phu nhân, một lát sau có lệnh truyền ra: “Lão phu nhân xin mời vào” Chú Sa Di bèn theo hai người hầu vào buồng bệnh. Kể cũng lạ, Thái phu nhân vừa trông thấy mặt chú tiểu trong người bỗng thấy nhẹ hẳn đi, bà hỏi Thầy tiểu có biết xem bệnh không, chú trả lời rằng từ bé chưa hề học y thuật, nên không biết xem bệnh. Thái phu nhân lại hỏi chú có biết đọc kinh gì không. Chú trả lời:

– Tôi mới xuất gia được vài năm, nên cũng không biết đọc kinh gì.

– Vậy chú tiểu biết gì?

– Tôi chỉ biết niệm chú Đại Bi, những cái khác thì không biết lắm.

Thái phu nhân nói:

– Tôi nghe tiếng mõ của Thầy trong lòng cảm thấy rất dễ chịu, vậy Thầy cứ niệm chú Đại Bi đi!

Thế là chú niệm liền mấy lượt chú Đại Bi một cách rất chân thành. Quả nhiên là Phật pháp vô biên, bệnh của Thái phu nhân bỗng nhiên khỏi hẳn, không còn đau đớn gì nữa, khỏe mạnh như người bình thường, chí bản thân bà cũng không tin rằng bệnh lại khỏi nhanh như vậy. Niềm vui của bà thật là vô tận, bà cho rằng Thầy tiểu đúng là Bồ tát sống, ứng hóa thị hiện để đến cứu khổ cứu bệnh cho bà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.