Phổ Đà Sơn Dị Truyện

47. Chú Tiểu Quyết Khai Sáng Tùng Lâm, Từ Biệt Thầy Hạ Sơn Mộ Hóa



Nghe nói tổ khai sơn của núi Phật Đỉnh là một vị Sa Di nhỏ tuổi. Có câu truyện truyền kỳ về việc này cũng khá thú vị. Núi Sau có một cái am tên Duyệt Lĩnh Am, một trong bốn nơi có nhiều nhà lớn, và cũng là nơi con cháu đông nhất của Phổ Đà, cho đến nay về quy mô cũng như về nhân số cũng không phải là nhỏ. Một hôm, chú tiểu Sa Di ở Am Duyệt Lĩnh, nhân lúc rảnh rổi, muốn đi tham cứu núi non trong vùng, hồi đó Phật Đỉnh Sơn vẫn còn là một bãi hoang vu, cỏ mọc um tùm, một ngọn núi hoang ít người biết đến, chú tiểu Sa Di đó như một nhà thám hiểm, vượt qua những mõm đá gập ghềnh, chỉ muốn trèo lên đỉnh cao nhất để xem sao. Quả là “có chí thì nên”, chú đã leo lên được đến đỉnh núi và phát hiện một vùng đất mới ở trên đó, trên một bãi đất bằng phẳng, có một chiếc bia đá cổ vuông vắn, trên đó có khắc bốn chữ ” Tuệ Tế Thiền Lâm”. Thấy thế, chú bỗng trở nên suy tư như ngộ ra một điều gì vậy. Chú đoán rằng trên núi này trước đây ắt đã có người xây dựng chùa chiền, nếu không tại sao ở đây lại có một bãi đất bằng, trên có bia đá? Người xưa có thể xây chùa ở đây, thì ta sao lại không xây dựng một chốn tùng lâm ở đây để cũng các Tăng già vào núi tu hành tĩnh tại, và để thoát khỏi vòng sanh tử sau này, như vậy thì ta mới toại nguyện.

Nghĩ đến đó, chú tiểu Sa Di trong lòng vô cùng phấn khởi, bèn xuống núi bàn bạc với sư huynh/phụ của mình về ý định mở một chốn tùng lâm ở trên Phật Đỉnh Sơn. Sư phụ của chú thấy đệ tử suy nghĩ còn non nớt, không biết lượng sức mình, biết rằng không thể làm nổi nên tỏ ra bực tức thấy đệ tử của mình cứ khăng khăng đòi làm bằng được. Cụ nói: “Con thấy làm được thì cứ đi mà làm, núi cao như vậy làm sao mà lên được, đúng là không biết lượng sức mình!” Thấy sư phụ coi thường khả năng của mình, bèn thề trước sư phụ rằng: “Thưa sư phụ, con quyết trèo lên tận đỉnh núi để xây dựng tùng lâm, thì mới thỏa nguyện”. Thấy đệ tử của mình nói vậy càng bực tức, nói: “Nếu con mà lên được đỉnh núi xây dựng được tùng lâm thì ta, dù là sư phụ của con, ta cũng nguyện nấu cơm ba năm cúng dàng các con ba năm”. Chú tiểu nghe sư phụ nói vậy, lại tỏ ý coi thường mình, chú càng quyết tâm thực hiện cho bằng được ý nguyện của mình. Dự định phải xuống núi ngay, vượt biển, đi mộ hóa khắp nơi, không đạt được mục đích thể không trở lại.

Từ đó, chú rời khỏi đất Thánh Phật quốc, nơi trang nghiêm thanh tịnh, không nhiễm một hạt bụi trần, rời khỏi cái nơi sớm tối nghe tiếng chuông quen thuộc, từ biệt người thầy cắt tóc thụ giới cho mình, hàng ngày dạy mình học kinh tu đạo, từ biệt các sư huynh hàng ngày ăn cùng mâm, học cùng chiếu với mình, thành tâm quỳ trước tượng Bồ tát Quán Âm, lặng lẽ khấn cầu: “Kính bạch Bồ tát Thánh Tôn, đệ tử xuống núi lần này để hóa duyên, nhằm xây dựng tùng lâm, cúng dàng thập phương Tăng bảo, một lòng vị đạo, duy nguyện Bồ tát đại từ đại bi thần mình gia hộ cho đệ tử được thành sở nguyện”. Khấn xong lễ ba lễ, rồi lên đường xuống núi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.