Phổ Đà Sơn Dị Truyện

48. Lập Đại Nguyện Ba Năm Về Núi, Chịu Đắng Cay Cuộc Sống Ăn Xin



Chú tiểu rời khỏi chốn sơn minh thủy tú, từ biệt Phổ Đà, đắm mình trong biển người náo nhiệt, sống một cuộc sống gian khổ, dầm mưa dãi nắng, chiếu đất màn trời, sớm sớm ra phố phường náo nhiệt dập đầu xin mộ hóa, tối đến lại trở về gửi thân ở một ngôi miếu cổ hoang tàn. Do sức mạnh của lời nguyền thúc đẩy, cho nên dù có phải sống khổ cực cũng không hề tỏ một lời ta thán. Hàng ngày chú len lỏi từ ngõ này sang ngõ khác, tiếng mõ trên tay không bao giờ dứt, vào từng nhà đến từng cửa để hóa duyên, mặc cho ai chê cười hay khích bác, lạnh nhạt hay nặng lời, một con người xuất gia thế phát quen sống trong cảnh thanh tịnh chốn rừng sâu, nay bỗng nhiên phải lặn lội trong đám bụi trần ồn ào náo nhiệt, khó mà quen được, mắt phải nhìn những cảnh bẩn dơ, gối vẫn phải quỳ để xin từng xu, tai luôn nghe những lời chê cười mắng nhiếc! Bao nỗi đau khổ chứa chất trong lòng không bút mực nào tả xiết!

Đầu đội trời, chân đạp đất, suốt trong ba năm đằng đẳng, gối quỳ tay lễ, chú vượt qua bao thành phố, vượt qua bao đường núi gập ghềnh, đúng là vượt muôn sông ngàn núi, ngàn núi môn sông, sống trong những tháng ngày gian khổ nhất ở chốn trần gian, ba năm đằng đẳng, trán xước chân chai, có thể nói chú đã “nếm trải nỗi chua cay nơi trần thế”. Song, Phật, Bồ tát và các thí chủ như cố tình đùa giỡn với chú, hay là cho chú còn quá trẻ, suốt trong ba năm không có người nào phát tâm bố thí cho chú một đồng xu nào. Ba năm ấy, chú sống đúng như một kẻ ăn xin. Ba năm trôi qua, nhớ lại ngày ấy tức khí với thầy mà xuống núi hóa duyên, đã ba năm rồi mà chưa được một đồng xu nào, lời thầy dự đoán xem chừng có lý! Giờ đây còn mặt mũi nào trở về gặp bạn nhìn thầy! Nghĩ vậy bất giác ngẩng mặt lên trời òa khóc!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.