Phổ Đà Sơn Dị Truyện

37. Chàng Sĩ Quan Tỏ Rõ Uy Phong; Bắn Phạm Âm Thỏa Cơn Tức Giận



– A Di Đà Phật! Anh này càng nói càng sằng bậy. Chính mắt chúng tôi được trông thấy Bồ tát hiện hình, đó là sự thật, chẳng lẽ chúng tôi hoa mắt hay sao? Anh không biết tội của anh nặng biết chừng nào, lại còn bảo chúng tôi gặp ma, vậy anh cho Phật, Bồ tát là ma quỷ ư? Đúng là không sợ nhân quả, xuống địa ngục, ắt phải chịu quả báo!

– Tôi cũng chẳng tin có nhân quả, đó đều là lời lẽ của đám tín đồ mê tín các anh lừa bịp kẻ ngu si, làm gì có quỷ thần họa phúc, luân hồi, địa ngục! Tôi bài trừ mê tín, không những dám nói, mà còn dám bắn nữa đấy! Nếu có Phật, Bồ tát hiển thánh thực, thì các anh cứ khấn Phật, Bồ tát của các anh, làm sao cho tôi bị quả báo đi xem nào! Lúc đó tôi tin!

Nói xong anh ta giơ súng bắn ba phát về phía động, bắn xong, với giọng kiêu hãnh, anh nói:

– Tôi chờ đây, xem có Phật, Bồ tát nào không, tôi có bị quả báo không nào!

Anh ta tự đắc khoát súng lên vai, lúc đó có mấy tín đồ Phật tử sợ quá, cho là anh này điên mất rồi, hoặc bị bệnh tâm thần cũng chưa biết chừng. Thấy vậy, chẳng ai dám nhiều lời với anh ta nữa. Thấy trời cũng đã muộn, mọi người kéo nhau về núi Trước, xuống thuyền trở về Thẩm Gia Môn, anh chàng bắn súng chửi Phật nọ cũng xuống thuyền ra về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.