Phổ Đà Sơn Dị Truyện

38. Hiện Ác Báo Xác Nổi Trên Biển; Hồn Xuống Long Cung Gặp Thủy Tề



Thuyền đi được khoảng một tiếng, không biết thế nào, cây súng các-bin đeo trên vai của chàng sĩ quan nọ tự nhiên rơi xuống biển. Như chúng ta đều biết, súng đối với người quân nhân là sinh mạng thứ hai, tuyệt đối không được đánh mất. Cho nên khi súng rơi xuống biển, anh ta hoảng hốt như người hồn lìa khỏi xác, anh ta hô hoán ầm ỉ, đáng lý súng trường sắt nhiều gỗ ít phải chìm lỉm ngay, nhưng không biết có quỷ thần sai khiến hay sao, cây súng không chìm, mà cứ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, trôi theo thuyền, lúc này anh chàng sĩ quan nọ lại cho mình là gặp đại hồng phúc, bèn cúi xuống mạn thuyền với tay vớt khẩu súng lên, chắc mẩm chuyến này sẽ trở về yên ổn vô sự, nào ngờ anh ta vừa với tay dướn mình, bỗng nhiên không làm chủ được mình nữa, ngã tòm ngay xuống nước, người trên thuyền trông thấy nhưng không sao cứu kịp nữa. Một cơn sóng biển dồn đến, thế là chàng sĩ quan nọ cùng với khẩu súng các-bin cuốn theo sóng, không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Chắc cái con người hủy báng Phật, bài trừ mê tín thậm chí để tỏ oai phong, còn bắn ba phát vào động Phạm Âm nọ, lúc này đang báo cáo có mặt dưới Long cung rồi.

Kể cũng lạ, sáng sớm hôm sau, xác anh ta bỗng nổi lên trôi dạt về phía cửa động Phạm Âm. Từ bến đò đến cửa động phải cách đến hai dặm, khi mọi người thấy xác anh ta, bỗng phát hiện bị cá biển ăn mất một chân. Thế là câu chuyện quả báo truyền đi cả đảo, các đơn vị quân đội đóng ở Phổ Đà không có ai không biết chuyện này. Hồi đó tôi cũng ở núi Phổ Đà, sau khi truyện xảy ra, những người cùng đi với anh chàng sĩ quan nọ kể lại cho tôi nghe, sau này có người vẫn còn thắc mắc đến xin được giải thích, họ hỏi: “Quán Thế Âm Bồ tát đại từ đại bi, nghe tiếng kêu khổ của chúng sinh mà tế độ, mới chửi mắng vài câu, bắn ba phát mà Bồ tát cũng bực tức như kẻ phàm phu, nhẫn tâm xử anh ta tội chết”.

Tôi trả lời: “Lời anh nói mới nghe như có vẻ có lý, nhưng Phật giáo chủ yếu nhất là nhân quả, tục ngữ có câu: “Trồng dưa hái dưa, trồng đậu hái đậu”. Tự trồng nhân ác thì gặt quả ác, đó gọi là tự làm tự chịu. Mạnh Tử cũng nói: “Trời tạo nghiệt còn có thể tránh được, tự mình tạo nghiệt thì không thể sống được”. Đồng thời ta phải hiểu rằng, Quán Thế Âm Bồ tát vẫn là đại từ đại bi, quyết không vì ai hủy báng, chửi rủa vài lời mà đem lòng sân si tật đố, song chốn đạo tràng ở những danh sơn trong Phật giáo, thường có các vị thần tướng Hộ pháp ngầm bảo vệ danh sơn, hộ trì đạo tràng, thưởng thiện, phạt ác đó là trách nhiệm phải làm của thần Hộ pháp. Nếu trong Phật giáo, ở chốn đạo tràng, nơi danh sơn, không có các Kim cương dùng thần lực làm cho đám ma tà ác quỷ phải hàng phục để hộ trì Phật pháp, thì làm sao có thể tồn tại đến ngày nay, phải bị bọn ma quỷ ngoại đạo phá hoại tan tành từ lâu rồi chứ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.