MỞ MIỆNG NÓI SẰNG, CHỊU ÁC BÁO
Tại sao kẻ cầm bút này lại nói như vậy với độc giả, mục đích cũng chỉ nhằm nói với các vị chưa đến Phổ Đà cũng như đã từng đến Phổ Đà, nhưng chưa được thấy Bồ tát thị hiện, rằng chớ nên vì chưa được toại nguyện mà tùy tiện bỉ báng, e rằng phải chịu những hậu quả cực kỳ bất hạnh. Nay tôi xin kể một truyện về một người do không tin Phật pháp, mở miệng chửi bừa, cuối cùng phải chịu quả báo rất xấu, để quý độc giả nghe.
Vào khoảng mùa thu năm 38 Dân Quốc, lúc đó thời cuộc rất căng thẳng. Thượng Hải, Ninh Ba lần lượt bị mất, hầu như phải rút về Chu Sơn để tự vệ, cho nên các đảo lớn ở Chu Sơn đều đóng quân dầy đặc từ các nơi rút về, nhất là các dảo chính vùng Chu Sơn, rồi Thẩm Gia Môn đều trở thành doanh trại, khắp nơi nhan nhản quân lính. Thẩm Gia Môn với núi Phổ Đà đối diện nhau, thuyền buồm chỉ hai tiếng đồng hồ là có thể đến, nơi đây đông thời là yết hầu quan trọng ra vào núi Phổ Đà, cho nên quân đội đóng ở Thẩm Gia Môn thường đi thuyền buồm vào Phổ Đà thăm chùa và du ngoạn thắng cảnh cổ tích. Một hôm vào buổi chiều, có một toán sĩ quan, binh sĩ vào núi thăm cảnh chùa. Sau khi thăm Chùa Trước và Chùa Sau, họ từng lớp từng lớp vào động Phạm Âm để xem Bồ tát ứng hiện.
Trong đám người này, có các loại trí thức trình độ khác nhau, tín ngưỡng khác nhau, có cả tín đồ Phật tử chân thành, họ thành tâm đốt hương lễ bái cầu khẩn, một lòng mong muốn được Bồ tát từ bi tiếp dẫn, và được nhìn thấy Bồ tát hiện thân trong ánh hào quang. Cũng có một loại, thấy người khác lễ thì mình cũng lễ, thấy người khác quỳ thì mình cũng quỳ, nghĩa là chẳng có ý định gì mà chũng chẳng phản đối, Ngoài ra, có một loại phần tử nguy hiểm, chịu ảnh hưởng của một nền giáo dục “mới”, nhiễm vào người một vài lọ mực tây, đọc được một vài cuốn duy vật lịch sử, hoặc gì gì đó, thuộc loại tri thức tự kiêu, tự mãn, tự cho mình là phái tân học, trong đầu đám người này lúc nào cũng cho rằng thờ cúng, lễ chùa, tín ngưỡng tôn giáo đều là loại mê tín dị đoan, ngu si mê muội. Còn người sĩ quan là tín đồ Phật giáo kia thì cho rằng đây là một dịp kỳ ngộ hiếm có, dù cho không có thời gian đến các bậc thiện tri thức để thỏa ước muốn tầm sư học đạo, nhưng không thể “đã đến núi báu mà về tay không” được, cho nên họ phát tâm chí thành tha thiết cầu Phật phù hộ, thị hiện để họ được thấy. Còn loại sĩ quan tự cho mình là loại tân học, họ quá chủ quan, nhìn Phật giáo với con mắt coi thường, tò mò, đến Phổ Đà chỉ là để du sơn ngoạn thủy. Căn bản trong đầu óc của họ phủ nhận có Bồ tát, cho nên tuy cùng đến Phổ Đà, cũng thăm động Phạm Âm, nhưng do tâm tư khác nhau mà điều họ trông thấy cũng khác nhau.
Trong đám sĩ quan nói trên, có một người, như đã nói ông ta không tin gì cả, cho nên người khác đều thấy Bồ tát hiện thân, còn ông ta chẳng thấy gì. Những người được thấy Bồ tát thì rất vui mừng, kinh ngạc, khấn lễ tỏ lòng cung kính, có người mừng quá, cảm động chảy cả nước mắt, thậm chí khoa chân múa tay, ca tụng không ngớt, cho là phải có phúc đức lắm mới được thấy Bồ tát, thật là quý hóa biết chừng nào! Bởi vì trong đoàn người đi xem, chỉ có một người không thấy gì, ông ta vì nghiệp chướng sâu nặng, cho nên bị các bạn khác chê cười và cho là ông ta không có phúc, không có nhân duyên với Phật, ông ta nghe họ nói, trong lòng tức quá, nói bừa:
– Các anh là những kẻ mê tín dị đoan, đúng là ban ngày thấy ma quỷ, trên đống đá vụn ấy làm gì có cái quái gì,các anh chỉ bịa đặt đẻ mê hoặc người khác. Các anh đang sống ở thế kỷ nào mà không biết à! Thế kỷ 20, ở thời đại nào? Thời đại nguyên tử! Ai cho phép các anh, đám người ngu xuẩn mê tín tôn giáo, nói láo để đánh lừa dân chúng? Các anh bảo thấy Bồ tát hiện thân, tại sao tôi không thấy? Có lẽ các anh thấy ma thì có!
Đám đông nghe anh ta nói, tức lắm, bèn tranh luận:
– Anh không biết tự tách mình nghiệp chướng nặng, phúc mỏng đức kém, không có nhân duyên thấy Bồ tát, khác gì người mù không thấy mặt trời, không thấy mặt trời là vì mù, chứ không phải không có mặt trời. Tội của anh nặng thì không thể thấy Bồ tát được. Cũng không thể vì anh không nhìn thấy Bồ tát mà bảo rằng không có Bồ tát. Đáng lẽ anh nên hối hận và sửa đổi sai lầm quá khứ của anh, và phải biết tự hổ thẹn, lại còn mở miệng hủy báng Phật Tổ, anh là một con người lắm tội quá, không sám hối hết được đâu! A Di Đà Phật.
– Hừ! Tôi nói vài câu như vậy mà gọi là có tội, tôi chẳng tin có tội gì cả, bọn mê tín dị đoan, lấy yêu quái lừa bịp mọi người mới thực là có tội!