Hai em bé phát tâm lành,
Được đức Như Lai thọ ký.
Lúc Đức Phật ở thành Vương-xá, một hôm Ngài đang trên đường vào thành, đi ngang qua khu rừng rậm tịch tĩnh. Trong rừng có một số mãnh thú làm người ta phải khiếp sợ. Đức Như Lai ngồi nghỉ dưới gốc cây một lát rồi lại tiếp tục đi. Thầy A-nan thấy phía trước có ngã rẽ, liền thưa hỏi đức Như Lai:
– Bạch Thế Tôn! Phía trước có ngã rẽ, một đường thì thẳng, nhưng có rất nhiều mãnh thú, sư tử; còn một đường quanh co khúc khuỷu, song tương đối an toàn. Bạch Thế Tôn, chúng ta nên đi đường nào?
Đức Như Lai đáp:
– Như Lai là bậc vô úy, không sợ điều gì cả. Chúng ta đi đường thẳng.
Thế là đức Như Lai và các vị tỳ-kheo đi theo con đường thẳng.
Lúc đó bên đường có hai em bé đang nô đùa, một em cầm trống, một em cầm cung tên, hai em thấy thân tướng trang nghiêm của đức Như Lai liền sinh tâm hoan hỉ vô cùng, nhảy nhót đến bên cạnh Ngài. Sau khi cung kính đảnh lễ đức Như Lai, hai em thưa:
– Kính bạch đức Thế Tôn! Ngài đi đường này có nhiều mãnh thú rất đáng sợ, nhưng chúng con sẽ làm thị vệ cho Ngài, bảo vệ Ngài.
Đức Như Lai mỉm cười hỏi:
– Các con bảo vệ Thế Tôn như thế nào?
Em bé cầm cái trống nói:
– Nếu mãnh thú đến, con sẽ lắc cái trống nhỏ này, làm cho chúng khiếp sợ.
Em bé cầm cung tên đưa mũi tên lên nói:
– Nếu chúng nó đến, con sẽ dương cung bắn chúng.
Đức Thích-ca Mâu-ni Như Lai nghe hai em nói vậy rất hoan hỷ, thấy hai em phát tâm thanh tịnh, tích chứa phước đức và trí tuệ viên mãn, Ngài nói:
– Các con rất ngoan! Nhưng các con không cần bảo vệ cho ta. Chỉ riêng sự phát tâm đó đã giúp các con được đầy đủ phước đức, hãy trở về nhà đi!
Lúc đó, đức Thế Tôn mỉm cười phóng hào quang.
Sau khi chiếu sáng khắp thế giới Tam thiên đại thiên, hào quang ấy trở lại chui vào tướng lông trắng giữa chân mày của Phật.
Thầy A-nan thấy Phật hiện tướng hy hữu như vậy liền chắp tay thưa hỏi:
– Kính bạch đức Thế Tôn! Hôm nay vì nhân duyên gì đức Như Lai lại mỉm cười và phóng hào quang?
Đức Thế Tôn mỉm cười nhìn thầy A-nan đáp:
– Vừa rồi hai em bé hồn nhiên hoạt bát đó sinh tâm hoan hỉ thanh tịnh với ta, nhờ phước lành ấy nên trong 30 đại kiếp sắp tới đều được chuyển sinh trong hàng trời người, hưởng thọ phước lạc chốn nhân thiên. Cuối cùng các em lại chuyển sinh làm người, xuất gia tu hành, ở nơi vắng vẻ một mình tu tập 37 phẩm trợ đạo, chứng đắc quả vị Độc giác. Trong đó một em tên là Vô Úy Độc giác, còn em kia tên Cổ Thanh Độc giác. Vì nhân duyên tốt đẹp ấy nên ta mới mỉm cười và phóng quang.