Phổ Đà Sơn Dị Truyện

58. Tưởng Bọc Vàng Nhà Thuyền Thất Vọng, Tượng Đồng Nổi Thật Chuyện Lạ Kỳ



Lại nói, mấy ông chài xúm nhau lại mở bọc hàng ra, đều sửng cả người lại, bởi vì trong bọc chẳng phải là vàng bạc, mỹ kim, cũng chẳng phải của cải châu báu, mà chỉ là một bức tượng Phật bằng đồng, trang nghiêm kiểu Tây Tạng, nặng gần hai mươi cân. Đám thuyền chài vô cùng thất vọng, chỉ than thở là số phận hẩm hiu, không có phúc phát tài. Song cũng còn tốt, họ đều là tín đồ Phật giáo, tuy không được vàng bạc, mỹ kim nhưng được một bức tượng Phật bằng đồng rất trang nghiêm, cũng coi là không phải truyện dễ, nhất là bức tượng đồng nặng gần hai mươi cân không chìm xuống biển, mà lại nổi được lên mặt nước, trôi theo sóng biển, từ xa dạt về vùng Đại Sơn, cũng là có duyên với Phật lớn lắm. Vớt được bức tượng đó, hai nhà thuyền giờ đây cũng không nghĩ gì chuyện chia của nữa, mà lại tranh nhau ai cũng đòi đặt tượng Phật ở nhà mình, không ai chịu nhường ai, cuối cùng không có cách nào khác, phải giao cho địa phương chuyển lên huyện Định Hải, thế là chấn động cả huyện bởi vì đó lại là một vấn đề mà các nhà khoa học không sao giải đáp được. Rồi mỗi ngày có hàng ngàn dân chúng đến thắp hương, đỉnh lễ, dâng hoa làm cho các quan chức ở huyện phải ứng phó, thật là khóc dở mếu dở.

Cuối cùng để đỡ phiền phức phải đưa bức tường đồng đó đến Phổ Đà để thờ, đó là cách giải quyết hợp lý nhất. Lúc đó huyện cử phái viên cùng một đoàn người đưa bức tượng Phật lên núi, lúc đầu là đặt thờ ở chỗ có nơi thờ tốt nhất ở núi Phổ Đà, tức là Văn Xương Các. Lúc đó ủy ban tỉnh Giang Tô đang đóng ở Văn Xương Các, có chủ tịch ủy ban Định Trị Bàn, trưởng ty Kiến thiết là cư sĩ Tiền Triệu Như cũng chính mắt trông thấy. Sau có cuộc hội nghị của toàn núi, quyết định phải đưa tượng Phật đến thờ ở đại điện chùa Trước, bởi vì chùa Trước là chốn tổ của cả núi. Khi tượng Phật đưa dến đại điện, cũng còn nhiều chuyện náo nhiệt lắm. Hồi đó có một vị công trình sư nghiên cứu khoa học, tên là Hữu Phúc Thành, vì ông cho là truyện bịa, không tin, nên ông ta nói: “Nhất định trong tượng Phật phải có chất gì đó có thể nổi trên mặt nước được, chứ gần hai chục cân thì làm gì có chuyện không chìm?” Sau đó ông xem xét khảo cứu kỹ lưỡng, đúng là chẳng có gì khác. Thế là kiến thức của nhà khoa học cho khoa học là vạn năng nọ cũng phải mất thiêng rồi, từ đó ông ta mới hiểu, vấn đề Phật pháp không thể hoàn toàn dùng khoa học có thể giải thích được mọi vấn đề, và càng không thể lấy tình cảm của kẻ phàm phu mà nhìn nhận cảnh giới của Phật được. Phật pháp là cái gì đó không thể tưởng tượng được, đành chỉ dùng bốn chữ “bất khả tư nghì” (không thể nghĩ bàn) để giải thích, chứ không có cách nào khác để giải thích bức tượng đồng không chìm này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.