Phổ Đà Sơn Dị Truyện

54. Thành Tâm Đi Lễ Phật Thoát Hỏa Tai, Quyên Sinh Đền Ơn Phật Được Cứu Mệnh



Núi Phổ Đà từ khi khai sơn lập tổ đến nay đã hơn một ngàn năm, chưa bao giờ nghe ai nói rằng người đi lễ Phật, dâng hương lại bị sóng biển cuốn đi, càng không nghe nói có chiếc thuyền chở khách hành hương nào bị lật thuyền trên biển, hoặc có khách hành hương nào bị rơi xuống biển chết đuối. Đó chính là uy linh cảm ứng. Thậm chí có người cố quyên sinh trầm mình xuống biển để đền ơn Phật mà cũng không được chết. Ngược lại có nhiều thuyền không phải là đi hành hương, gặp nạn giữa biển thậm chí cả tàu thủy cũng bị đắm. Bây giờ tôi xin kể vài truyện có thật, vào núi dâng hương lễ Phật mà được cứu sống để chứng minh lời tôi nói không sai.

Truyện xảy ra vào đời Minh, có một cư sĩ họ Uông, ông quê ở An Huy, ở trọ trong một ngôi nhà trước cửa cụ Vương Trừng, một cửa hàng buôn ở Côn Sơn, tỉnh Giang Tô, ông có ý nguyện đi lễ Phổ Đà, nên ông đã thành tâm ăn trường trai suốt trong ba năm rồi mới đi lễ. Một hôm đúng vào ngày Tết, mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, vừa bước chân xuống thuyền, bèn có người đến cấp báo cửa hàng cụ Vương bị cháy, ông phải về ngay để cứu cháy, bởi vì lửa sắp cháy lan sang nhà ông. Cư sĩ họ Uông nói: “Ta giữ tấm lòng thành ba năm trời, nay mới được như nguyện đi lễ Bồ tát Phổ Đà Nam Hải, lẽ nào vì ngôi nhà mà hủy bỏ ý nguyện của ta, nếu có bị cháy nhà ta cũng không về”. Do đó ông bảo nhà thuyền cứ căng buồm khởi hành thẳng xuống phía Nam, đến núi Phổ Đà lễ Phật. Sau khi lễ xong trở về Côn Sơn, thấy nhà cửa của cụ Vương cháy trụi, riêng có nhà của ông vẫn y nguyên như cũ, không bị hỏa hoạn, mọi người đều lấy làm kinh ngạc. Sự cảm ứng khó hiểu đó, đối với những người không tin đạo Phật cũng không thể không tin nữa.

Cũng vào đời Minh, có một đồng tử (con trai dưới 19 tuổi, chưa vợ), họ Tào, người Giang Âm tỉnh Giang Tô, từ nhỏ đã trì giới tinh nghiêm, đã phát nguyện xả thân cúng Phật, bản thân dành dụm được chút gì đều đem cho những người nghèo khổ. Năm Canh Tuất đời Vạn Lịch, khoảng tháng hai, chú theo một trưởng lão họ Trang đi lễ núi Phổ Đà, đến Mai Sầm Sơn (ở Phổ Đà), sau khi chiêm lễ kim dung của Quán Thế Âm, chú lặng lẽ đứng khấn và phát nguyện: “Nguyện xả thân này để báo ơn Phật”. Trên đường về, thuyền ra đến cửa biển, đến khỏi Liên Hoa, sóng gió bỗng nổi lên, chú đồng tử họ Tào chắp tay ngẩng mặt lên trời, rồi nhắm mắt nhảy vào sóng dữ, cụ Trưởng lão họ Trương trông thấy chú bị sóng cuốn chìm xuống đáy biển không sao cứu kịp, cụ bèn quay lại Phổ Đà, chọn ngày mời tăng chúng làm lễ sám và cầu siêu cho chú. Song truyện lạ xảy ra, vào khoảng trung tuần tháng bảy, chú đồng tử họ Tào bỗng đến thăm trưởng lão. Cụ vô cùng ngạc nhiên, hỏi rõ nguyên do, chú nói: “Hôm đó, khi cháu gieo mình xuống biển chẳng biết gì nữa, khoảng một lúc sau, bỗng có một nhà sư chở một chiếc bè đến, nói: “Ta đến cứu ngươi đây!” Thế là cháu được vớt lên bè, bè vun vút lướt trên sóng lớn chỉ trong chốc lát là đến một bãi cát ở Chu Sơn, nhà sư dẫn cháu vào nhà một bác thuyền chài, xin ở trọ, rồi trong nháy mắt nhìn lại không thấy nhà sư đâu nữa. Bác hỏi cặn kẽ nguyên do, cháu kể lại cho bác nghe đầu đuôi, cả nhà đều cho rằng đó là Bồ tát hiển tích xuống trần gian cứu độ chúng sinh. Đến hôm sau, bác thuyền chài đưa cháu vào chùa Trấn Hải ở Chu Sơn, cháu đã được Thủ tọa thụ giới thế phát, dạy cho các kinh chú, nay cháu xin phép về làng để đến thăm cụ”. Trưởng lão mừng quá, bèn bèn giữ chú ở lại, đưa chú về một cái am nhỏ ở chân núi xưa kia, cha mẹ chú gặp lại con trai, mừng mừng tủi tủi, tăng tục gần xa quanh vùng đó đều đến quy y, và từ đấy, vùng này thường xuyên vang tiếng tụng niệm Thánh hiệu Quán Thế Âm Bồ tát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.