Kinh có nói: “Tâm chúng sinh dù sáng dù mờ, soi vào đó thấy mình hiện rõ”. Chúng ta thường ít thấy Bồ tát thị hiện, đó là vì nghiệp chướng của chúng ta sâu nặng, chứ không nên trách ai. Và “mỗi người đều có nghiệp nhân, chớ nên so bì hơn thiệt”. Điều đó rất đúng. Tôi có một người đồng học, tức là Pháp sư Mật Hiển, ông ta cũng như tôi, nghiệp chướng nặng nề, ông đã đến động Phạm Âm nhiều lần, nhưng chưa lần nào được thấy Bồ tát thị hiện, mỗi ngày ông phải đi lại đến hơn hai mươi dặm, ngày thứ nhất không thấy gì, ngày thứ hai lại đến, quỳ một hai tiếng đồng hồ, vẫn chỉ thấy một đống đá vụn, ngoài ra chẳng thấy gì khác, ngày thứ ba ông lại đến, quỳ lễ khẩn cẩu, tự trách bản thân mình nghiệp sâu chướng nặng, không có duyên thấy Phật, nhưng vẫn không thấy gì cả. Ngày thứ tư lại đến, ông ta nói với tôi rằng: “Ngày nào tôi cũng đến, không đạt mục đích thề quyết không thôi. Cứ như vậy đi đi lại lại hơn hai mươi ngày, kết quả là đạt được sở nguyện, nhìn thấy Phật hiện trong ánh hào quang, và tôi toại nguyện trở về”.
Vị Pháp sư này nếu không có lòng chí thành và kiên trì nhẫn nại thì không thể mỗi ngày mất công đi đi lại lại mấy chục dặm đường, và không thể thấy Thánh tượng được. Qua việc này, nếu chúng ta không có phúc đức, nhân duyên, đi một lần không thấy, quyết không thể vì thế mà nản lòng, và cũng không thể coi đó là thần thoại mê tín, và càng không thể vì thế mà bỉ báng đạo Phật. Chúng ta phải biết hối hận sâu sắc, nghiệp ác và lỗi lầm kiếp trước, chỉ khi nào tiêu được nghiệp, trừ được chướng thì chúng ta mới có thể thấy được Thánh tượng như người khác. Nếu chúng ta không biết tự trách mình, cứ đi bỉ báng đạo Phật thì tội lớn lắm, phải chịu quả báo, chớ có oán trời trách người.