Lão tiên ông giở nắp hồ lô, miệng niệm chú lâm râm: “Ta phụng Thái Thượng Lã Quân, cấp cấp như luật lịnh”, rẹt rẹt, từ bên trong hồ lô tuôn ra năm sắc hoa quang phủ đến Lục hợp đồng tử Tủng Hải. Lục hợp đồng tử Tủng Hải bị hoa quang cuốn vào trong hồ lô ngaỵ Lão tiên ông liền đậy nắp hồ lô lại. Bọn Ngọa vân cư sĩ mới nói:
– Hay cho lão đạo, ông dám hại người anh em ta hả?
Mọi người định rút Hỗn ngươn ma hỏa phan thí mạng với Lão tiên ông. Lão tiên ông định thâu hết Bát ma vào trong hồ lộ Ngờ đâu Lục hợp đồng tử Tủng Hải có ý muốn phá hư bửu bối của Lão tiên ông chơi. Lục hợp đồng tử muốn biến mình nhỏ lớn tùy ý, muốn nhỏ có thể biến nhỏ thành con ruồi xanh, muốn lớn có thể lớn bằng gấp mấy người thường. Ông ta vào trong hồ lô thi triển pháp thuật biến mình càng ngày càng lớn ra. Bỗng nghe trong hồ lô có tiếng rồ rồ, rồi bốp một tiếng như pháo nổ, chiếc hồ lô bị tét thành ba bốn mảnh. Lão tiên ông sợ hãi rụng rời, lượm nửa trái bầu quay lưng bỏ chạy. Chữ Đạo Duyên thấy vậy sợ quá cũng lật đật chạy theo. May mắn Bát ma không đuổi theo bọn họ! Lão tiên ông rời chùa Kim Sơn, tiếc bửu bối hùi hụi, không kìm lòng được cất tiếng khóc rống. Chữ Đạo Duyên thấy tình cảnh thê thảm của lão tiên ông như vậy, lại sợ Tế Điên bị Bát ma hãm hại, cũng không tự chủ cất tiếng khóc theo. Đang khóc bỗng nghe phía trước có tiếng:
– Vô lượng Phật! Thiện tai, thiện tai! Đạo hữu vì sao lại như thế?
Chữ Đạo Duyên ngước đầu lên thấy hai vị đạo sĩ đang đi tới. Vị đi trước mặt như ngọc, mày rậm mắt to, râu tóc đều bạc, đầu đội khăn đạo sĩ bằng đoạn màu tía, mình mặc đạo bào cùng màu, lưng buộc dây tơ màu vàng hạnh, vớ trắng vân hài, lưng đeo bảo kiếm, tay cầm phất sạ Lão đạo sĩ đi sau đầu đội khăn đạo sĩ cửu lương bằng đoạn màu xanh, mình mặc đạo bào bằng đoạn màu lam, lưng buộc dây tơ vàng, vớ trắng vân hài, mặt như cổ nguyệt ba thu, tóc như tuyết ba đông, tóc mai như sương tháng chín, bộ râu quai nón bạc trắng xòe ra trước ngực, tay cầm phất sạ Thật là tiên phong tiêu sái, khác nào Thái Bạch Lý Kim Tinh giáng trần. Vị đi trước chính là Bạch vân tiên trưởng Từ Trường tịnh, vị đi sau là Dã hạc chân nhân Lữ Đổng Minh. Hai vị này nguyên từ Tiêu Sơn đến, muốn ngoạn cảnh chùa Kim Sơn, đi đến đây vừa gặp Lão tiên ông tay cầm mảnh hồ lô cùng Chữ Đạo Duyên than khóc. Từ Trường Tịnh và Lữ Đổng Minh vội bước tới, hỏi:
– Tiên ông, sao mà thê thảm thế này?
Lão tiên ông đằng hắng một tiếng, nói:
– Hai vị đạo hữu không biết đấy. Tại vì đồ đệ của Tế Công trưởg lão hỏa thiêu Vạn Hoa sơn gây họa với thiên ma ngoại đạo, họ bày Ma hỏa kim quang trận tại chùa Kim Sơn định đốt chết Tế Điên. Tôi cùng Tế Điên vốn là chỗ quen biết cũ. Hơn nũa, Tế Công là một vị cao tăng đắc đạo. Tôi đi giải hòa, Bát ma trở mặt với tôi. Tôi dùng Càn khôn áo diệu đại hồ lô định thâu Bát ma, nào ngờ Lục hợp đồng tử Tủng Hải nổ bể hồ lô của tôi.
Từ Trường Tịnh nói:
– Đáng tiếc, đáng tiếc thật! cái hồ lô đó của Bồng Lai Tử cho ông làm bửu bối, chẳng dè hôm nay bị Bát ma làm hư, thiệt đáng giận!
Lão tiên ông nói:
– Hai vị đạo hữu đã đến đây, hãy giúp tôi báo cừu, bắt Bát ma có được không?
Từ Trường Tịnh nghe vậy liền lắc đầu lia lịa, nói:
– Ba người chúng ta đâu phải là đấu thủ của họ? Ông ngồi đây than khóc chỉ là uổng công thôi, bửu bối cũng đã hư rồi. Hai người sao không đi mời người bắt Bát ma?
– Đi thỉnh ai đây?
– Để tôi chỉ ông hai con đường chắc ăn, một người đi đến Vân Hà ở núi Vạn Tòng tìm Tử hà chân nhân Lý Hàm Linh mượn “Trảm ma kiếm”, một người đi lên chùa Tòng Quyền ở núi Cửu Long tìm Trường Mi La Hán Linh Không trưởng lão mượn “Hàng ma sử”. Không có hai thứ này không bắt được Bát ma đâu, có như vậy mới cứu được Tế Công trưởng lão. Nghe nói Tế Công là vị chánh nhân, phổ độ quần mê, đến đâu cũng cứu khốn phò nguy cả. Người gặp đại nạn này làm sao chúng ta không cứu cho được? Làm như vậy cũng là để trả thù về cái hồ lô của ông đó.
Lão tiên ông nghe qua như chiêm bao chợt tỉnh, nói:
– Đa tạ hai vị đã chỉ giáo. Tôi người trong cuộc lú lẫn mất, quên hai vị ấy đi chứ!
Lão tiên ông lại nói:
– Chữ Đạo Duyên, ông hãy vận chẩn cước phong càng nhanh càng tốt tìm về sư phụ Ông là Tử hà chân nhân Lý Hàm Linh mượn Trảm ma kiếm đi. Ông đi Vạn Tòng sơn, còn ta lên Cửu Long sơn tìm Linh Không đạo trưởng, ai đem về nhanh chừng nào thì bắt được Bát ma sớm chừng ấy. Như vậy ông cũng cứu được sư phó của ông.
Chữ Đạo Duyên lập tức gật đầu, mọi người chia taỵ Về phần Tế Điên thấy Lục hợp đồng tử Tủng Hải làm bể chiếc hồ lô của Lão tiên ông, bèn nói:
– Các ông không cần phải đối địch với Lão tiên ông làm gì. Oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta cùng vào trong chùa đi. Trước hết ta phải vào bên trong gặp Lão phương trượng nói vài câu đã, sau đó các ông sẽ cùng ta phân tài cao thấp nhé!
– Ông cứ đi đi, mà đừng có chạy trốn nhé!
Tế Điên bước vào bên trong, đến thiền đường hành lễ Phương trượng Nguyên Triệt trưởng lão. Nguyên Triệt nói:
– Này Đạo Tế, ông đến đây hay quá! Hiện tại trong chùa ta bị quấy quá đi. Trước đây bị Vạn Niên Vĩnh Thọ quậy rồi, bây giờ tới tám người rừng này. Ông có biết tại sao mà có tình tiết này không?
– Lão phương trượng không biết đấy. Tám người này là thiên ma ngoại đạo không biết kính Phật. Chỉ tại đồ đệ của con hỏa thiêu Thánh giáo đường của họ nên tám người này kiếm con báo thù. Họ định lập Hỏa ma trận để đốt con đấy. Lão nhân gia cũng đừng để ý đến làm chị Con đến thỉnh một người có tài để giúp con việc này.
– Đâu có người nào!
– Trong chùa này có một người tài năng ghê gớm lắm.
– Không có, không có đâu!
– Có, phải đích thân con đi mời mới được. Con không đi thì không xong. Người này có lai lịch rất lớn.
Nói rồi Tế Điên bước ra hậu viện. Trong chùa này quải đơn (tạm ngụ) tăng và tăng chánh thức đến mấy trăm người. Tế Điên nhìn thấy có ông Hòa thượng mặt đen ngồi đó cúi đầu không nói. Tế Điên nói:
– Ông ở đây mà tôi cứ đi tìm mãi.
Chúng tăng nói:
– Đạo Tế, ông tìm ông ấy làm chi vậy? Ông ta vừa câm lại vừa điếc. Ai nói gì ông ta cũng không nghe thấy cả. Ông ta đến chùa này quải đơn đã hai ba năm rồi mà không nói một câu nào hết.
– Ông ta không có câm điếc đâu.
– Ông ta ở trong chùa hai ba năm mà đâu có nói tiếng nào. Ông làm sao biết hơn chúng tôi được? Ông ta thiệt vừa câm lại vừa điếc nữa.
Tế Điên bước tới nhắm ngay thiên linh cái của Hòa thượng vỗ liền ba chưởng, nói:
– Tôi tới tìm ông đây.
Vị Hòa thượng đó ngước lên nói:
– Đạo Tế, ông vô cớ gây ra một trường ma nạn, tìm ta để làm gì?
Mọi người thấy vậy, nói:
– Lạ thiệt, Hôm nay ông ta mới chịu nói. Hơn hai năm nay ở chùa này không bao giờ ông nói chuyện. Hôm nay thiệt lạ không chớ!
Có người nói:
– Cũng có thể Tế sư phó đánh ông ta ba cái, trị bệnh câm điếc rồi chăng?
Mọi người đều biết Tế Điên có thể trị bệnh, bàn tán lăng xăng.
Vị Hòa thượng này tên là Phổ Diệu, nguyên là Phục Hổ La Hán ở chùa Tây Phương giáng thế, vâng lệnh Phật Tổ độ chúng tăng. Phổ Diệu đến chỗ nào cũng giả như câm điếc, ai cũng cho rằng ông ta là Hòa thượng ngốc, chớ nào biết lý lịch của ông. Ông ta cũng không xen vào việc của ai. Mỗi khi đi quải đơn ở một đại tòng lâm, gặp vị hòa thượng nào chuyên lo chánh vụ tham tu thì ông ngầm độ thoát cho, chớ không nói cho ai biết. Hôm nay Tế Điên nài nỉ yêu cầu, Phục Hổ La Hán mới chịu nói:
– Đạo Tế, ông vướng phải một trường ma nạn, đến tìm ta để làm gì?
– Tôi đến tìm ông để giúp đỡ việc này, nếu ông không chịu giúp chắc là không xong đa.
– Đã như thế thì ta đi với ông. Ai bảo tôi với ông ở một chỗ nơi chùa Đại Lôi Âm vâng lịnh Phật Tổ phổ độ quần mê làm chỉ Ông đã bị như thế đến tìm ta thì ta đâu có thể giũ áo làm ngơ được?
Nói xong cùng Tế Điên đi ra phía trước. Bát ma bây giờ đều ngồi ở đại điện, thấy Tế Điên cùng đi ra với một ông Hòa thượng mặt đen, Linh Tiêu cư sĩ hỏi:
– Tế Điên, ông còn việc gì nữa không?
– Xong rồi, các ông muốn làm gì thì làm đi.
– Tế Điên, ông cũng đã biết, ông hết kiếp số rồi, đừng có mơ màng nữa.
– Ta không biết cái gì là “kiếp số” cả. Hôm nay các ông muốn phân tài mạnh được yếu thua, thiệt cỏn giả mất thì cứ giở ra đi! Để xem bọn nghiệt chướng các ông có bao nhiêu tài năng nào?
Nghe vậy rồi, Lục hợp đống tử Tủng Hải rút trong bọc Lục hợp châu ném ra luôn. Tế Điên cười hà hà, nói:
– Đó cũng là pháp bửu ư?
Nói rồi đưa tay bắt lấy Lục hợp châu. Ngọa vân cư sĩ Linh Tiêu nhìn thấy tức giận tràn hông, đưa tay rút “Xung thiên thỉ” nhắm ngay Tế Điên bắn tới. Cung tên này là bửu bối do phù chú luyện thành, bất luận tinh linh nào bị bắn trúng đều phải hiện nguyên hình, còn người thường trúng phải thì mất đi ba hồn bẩy phách, lợi hại vô kể. Mũi tên bắn ra bị Phục Hổ La Hán bắt được. Bát ma nhìn thấy lập tức án theo phương vị, mỗi người đều rút Hỗn ngươn ma hỏa phan ra, miệng niệm chân ngôn, hô: “Cấp”, rồi “Mau lên”. Tức thì bốn phía Ma hỏa cất cao ngàn trượng, từ bên ngoài nhìn vào phưởng phất một đám sương mù. Tri Giác La Hán Đạo Tế, Phục Hổ La Hán Phổ Diệu lật đật ngồi xếp bằng lại, trên đầu phóng ra ba trượng cao ba đạo Phật quang, kim quang, linh quang. Hai người miệng niệm chân ngôn hộ thể, chẳng dám nhắm mắt. Nếu nhắm mắt lại, pháp thuật của Bát ma sẽ có ảo cảnh, nhắm mắt lại tưởng gì sẽ thấy cảnh đó, ưa uống rượu thì có rượu, ưa hình tượng gì sẽ thấy hình tượng đó. Một khi nhập vào ao? cảnh sẽ bị Ma hỏa đốt chết. Kể ra Tế Điên cùng Phục Hổ La Hán đạo đức rất sâu xa, nhưng không thể cự nổi với bọn họ. Chỉ thấy kim quang bị Ma hỏa đốt cho đi đảo lại, trong sáu tiếng đồng hồ kim quang co lại còn ba thước, một ngày một đêm mất đi sáu thước, nếu kéo dài năm ngày, kim quang La Hán sẽ bị đốt mất tiêu, sau khi chết sẽ không về được núi Già Lam. Liên tiếp ba ngày như vậy, kim quang của Đạo Tế và Phổ Diệu còn lại hơn một trượng. Bỗng bên ngoài có tiếng “Vô lượng Phật”. Bát ma nhìn ra sợ mất cả hồn vía.