Tế Điên đến huyện Thạch Kháng đề ra việc hóa duyên sửa cầu Vạn Duyên, Từ Trí Bình nói:
– Thánh tăng đã nói đến hóa duyên, cần gì Thánh tăng phải đích thân đi hóa duyên? Ở địa phương này có mười nhà tài chủ thân sĩ, mình quyên mỗi nhà 1.000 lượng bạc sửa cầu là được rồi.
Tế Điên cười hà hà, nói:
– Lão gia không cần phải bận tâm, ta tử có phương cách.
Vừa nói tới đó thì có hai tiểu hòa thượng đến bên ngoài chờ Tế Điên. Quan Tri huyện lập tức truyền cho Quảng Huệ đến phóng thích ngay tại quan đường. Từ Trí Bình nói:
– Hiện có Tế Công xin cho các vị, bản huyện nể mặt Tế Công thả các người ra. Từ đây mỗi người hãy thủ phận giữ thanh quỵ Vạn Duyên kiều đã có Tế Công thay các vị hóa duyên, không cần đến các vị hóa duyên nữa. Thôi, các vị hãy về đi.
Tế Điên nói:
– Trí Thanh, Trí Tĩnh đừng về, ta còn có việc.
Hai vị hòa thượng nhỏ vâng dạ Ở lại. Quảng Huệ cảm tạ quan huyện rồi về chùa một mình. Tin đó bên ngoài đồn ầm lên, mọi người đều biết hiện có Phật sống Tế Công đến hóa duyên để sửa cầu Vạn Duyên. Quan huyện đang khoản đãi Tế Điên thì từ bên ngoài vị đương sai bước vào bẩm báo:
– Hiện có mười nhà thân sĩ đệ lên một tờ đơn, xin lão gia ghé mắt.
Thật ra bên ngoài nghe nói Tế Công đã đến. Người có tên, cây có bóng; mọi người truyền tin cho nhau, truyền đến tai mười nhà thân sĩ. Họ họp nhau cùng bàn định:
– Chúng ta ai cũng thấy biết vị Phật sống Tế Công này, lão nhân gia đã đến hóa duyên sửa cầu Vạn Duyên, chúng ta nên đóng góp mỗi người 1.000 lượng để sửa cầu ấy.
Mọi người thương nghị xong bèn thảo một lá đơn đến gặp quan Tri huyện. Vị đương sai nhận đơn đưa cho Từ Trí Bình xem. Từ Trí Bình nói:
– Bạch Thánh tăng, Ngài thấy đó, mười nhà thân sĩ nghe Ngài tới, họ tự động tình nguyện mỗi nhà xuất ra 1.000 lượng cúng cho Thánh tăng sửa cầu Vạn Duyên.
– Hòa thượng ta hóa duyên là hóa một muôn lượng mà chỉ hóa một nhà thôi chớ không hóa mười nhà. Quan hỏi xem có ai trong bọn họ một người bỏ ra một muôn không, Hòa thượng ta mới lấy!
– Bạch Thánh Tăng, Ngài đừng làm tội họ, Ở địa phương này chỉ có bọn họ là có tiền, ngoài họ ra, người khác không cúng nổi. Nếu Thánh tăng làm tội họ chắc không ai thí xả hết.
– Không hề chi! Lát nữa ta lên Hưng Long trang hóa duyên Vương Bá Vạn.
– Thánh tăng ngàn muôn lần đừng đi. Vương Bá Vạn đó đáng được khen là Vương thiện nhơn, mỗi khi gặp mùa Đông thí cháo, mùa Hè thí trà mát. Ông ta góp tiền lên Hoàng thượng được phong là Ngũ phẩm viên ngoại. Có một điều là ông ta rất ghét hòa thượng và đạo sị, không trai tăng, không thí đạo. Trước đây tôi đã xử mấy vụ đều là vì tăng đạo hóa duyên chẳng những ông ta không thí xả mà còn đánh họ nữa, làm nội vụ phải đưa đến nha môn. Tôi nghĩ ông ta là người tốt cũng không nên làm tội ông tạ Thánh tăng vạn lần đi không được đâu!
Tế Điên cười hà hà, nói:
– Lão gia khỏi phải lo, Hòa thượng ta hôm nay không đi không được! Ông ta đã không thí xả, Hòa thượng ta mới đến hóa duyên chớ. Ta hóa duyên một muôn lượng, ông ta không thể thí 999 lượng được. Hôm nay nếu ta không có thủ đoạn đó cũng không đến đây làm chị Để lão gia xem xem. Trí Thanh, Trí Tĩnh, hãy đi với tạ Lão gia, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện.
Từ Trí Bình cản không được, Tế Điên dẫn hai vị hòa thượng nhỏ ra khỏi huyện Thạch Kháng thẳng đến Hưng Long trang. Vừa đến phía Đông đầu thôn, Tế Điên hỏi:
– Trí Thanh, Trí Tĩnh, hai ông có mang theo pháp khí không?
– Con có mang theo khánh. Trí Thanh nói.
– Con có mang theo mõ. Trí Tĩnh nói.
– Được, hãy đánh lên vừa đi vừa niệm!
– Niệm cái gì bây giờ?
– Chúng ta đọc bài thí thực cho các vong linh con em dọc đường.
– Vậy thì được, Trí Thanh đáp, rồi vừa đi vừa đọc.
Người hai bên đường thấy vậy cho là khật khùng. Đi tới không xa, thấy phía Bắc đường có một tòa cổng lớn, trên cổng có ngựa đá, dưới cổng cũng có ngựa đá với tám gốc hòe long trảo, bên trên treo một bức vải vẽ 180 con lạ Đối diện là 8 chữ hình đắp nổi. Toà nhà này phòng ốc rất là cao lớn, tất cả đều đắp tô chỉ nổi, điêu khắc hoa như thật. Tế Điên bước tới trước cửa xem: ngay cửa là hình bàn cờ, đắp nổi bằng vôi vữa, đá trắng nổi vân rất đẹp mắt. Tế Điên vừa kêu “mệt quá” thì từ trong đi ra một vị quản gia chừng hơn 20 tuổi, nói:
– Hòa thượng, ông đi mau đi! Ông không thấy trên cửa chúng tôi có dán giấy là tăng đạo không có duyên sao? Viên ngoại chúng tôi có thể là người tốt, nhưng không trai tăng thí đạo. Trước đây có lão đạo sĩ không cho hóa duyên, ông lại đòi hóa duyên, viên ngoại chúng tôi đi ra cầm roi ngựa đánh cho ông ta một trận, lại phải đưa đến nha môn. Hôm nay may mắn viên ngoại chúng tôi không có ở ngoài này, ông muốn hóa một cổ hương tiền, tôi cho ông đây. Ông đi mau đi! Tôi nói đây là có lợi cho ông đó.
– Chú cho ta mà chú có biết ta muốn hóa bao nhiêu tiền không?
– Hòa thượng muốn hóa bao nhiêu?
– Ta hóa một muôn lượng để sửa cần Vạn Duyên. Hôm nay thí xả cho ta còn được, ngày mai thì không được nhé!
– Tôi không bảo Hòa thượng hóa, có thể là tốt đấy.
Trong lòng anh ta lại nghĩ: “Ông Hòa thượng này chắc là khùng rồi”.
Nếu không cho ta hóa duyên thì chú cho ta mượn cây bút đi, ta viết lên vách đắp này ít chữ, hô lớn ba tiếng rồi ta đi ngay.
Thì đây!
Nói rồi quản gia lấy viết đưa ra, Tế Điên cầm lấy bút viết lên vách đắp mấy câu. Quản gia nói:
– Đáng tiếc cho bút pháp của Hòa thượng! Thiệt là đẹp quá.
– Cái đó tự nhiên rồi.
Tế Điên hô lớn:
– Hóa duyên đến đây ơ!
Thuận tay nén bút vào bên trong. Quản gia nói:
– Ông cứ la đi, viên ngoại chúng tôi nếu ra là được.
Tế Điên la xong ba tiếng rồi nói:
– Lát nữa viên ngoại các ông có ra, xin làm ơn nói giùm là có Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn muốn hóa duyên một muôn lượng bạc để sửa cầu Vạn Duyên. Phải ngày hôm nay chứ ngày mai không được rồi. Nếu ông ta không chịu thí xả thì hãy nhắc lại lời ta là không bao lâu ông ta sẽ bị tai họa bất ngờ ghê gớm lắm. Hòa thượng ta đi đây!
Nói rồi Tế Điên bỏ đi. Quản gia cũng không hiểu ý đó. Nào ngờ Hòa thượng đi rồi thì Vương viên ngoại dắt bốn gia nhân từ trong đi ra. Nguyên viên ngoại đang ngồi trong thư phòng phía sau xem sách, nghe bên ngoài có tiếng la lớn:
– Hóa duyên đến đây ơ!
Liên tiếp nghe ba lần như vậy, Vương viên ngoại cảm thấy trong lòng bực bội, nghĩ thầm: “Kỳ vậy cà? Viện này là nhà năm lớp, bình thường ai rao bán bên ngoài đều không nghe được. Bây giờ bên ngoài có tiếng la “Hóa duyên đến đây”, làm sao nghe rõ ràng thế?”. Nghĩ rồi lập tức dắt bốn gia nhân đi ra. Vương viên ngoại hỏi:
– Ai làm ồn ở ngoài này thế?
Quản gia đương muốn kêu thợ hồ lấy vữa xóa mấy chữ trên vách đi cho viên ngoại khỏi thấy nhưng lại không có vữa. Viên ngoại đi ra nói:
– Ngươi không bảo cho ông ta sao? Ta đây không có duyên với tăng đạo mà!
– Tôi có bảo với ông ta, ông ta mượn tôi cây bút viết mấy chữ lên vách. Ông ta vặn viên ngoại đi ra, tôi nói lại giùm: Ông ta là Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn muốn hóa duyên một muôn lượng bạc để sửa cầu Vạn Duyên. Ông ta nói viên ngoại có thí xả thì thí xả bữa nay chứ ngày mai ông ta không nhận; viên ngoại không chịu thí xả thì sẽ gặp một tai họa bất ngờ ghê gớm lắm.
Vương viên ngoại nghe nói, ngước đầu lên xem mấy chữ của Hòa thượng viết trên vách, nét bút còn ràng ràng. Vương viên ngoại “a” lên một tiếng, nói:
– Mau kêu ông Hòa thượng trở lại! Ta chịu cúng một muôn lượng bạc!
Quản gia cũng không biết tại sao, vội chạy đi kiếm Hòa thượng. Tại sao Vương viên ngoại nhìn thấy mấy chữ trên vách lại chịu thí xả một muôn lượng bạc? Trong đó có một đoạn duyên cớ như vầy: Vương viên ngoại này tên là Thái Hòa, vốn sanh trưởng tại Hưng Long trang này. Lúc nhỏ, gia đình rất giàu, cha mẹ đã đính ước cho con gái Hàn viên ngoại ở trang bên cùng tuổi với Vương Thái Hòa làm vợ. Không ngờ Vương Thái Hòa mạng vận khắc nghiệt: bảy tuổi cha mất, chín tuổi mẹ quy tiên, một phần gia tài bị người gạt lấy, gia cảnh mỗi năm mỗi sa sút. Đến năm 16 tuổi, trong nhà nghèo đến nỗi củi không có để chụm, gạo không được nửa lon. Nhà của anh ta bị người ta siết nợ bán lần lần chỉ còn lại hai gian nhà nát. Vương Thái Hòa đã được 16 tuổi, mới tự nghĩ: “Chẳng lẽ bó tay chờ chết hay sao? Phải kiếm nghề gì để có cơm ăn áo mặc mới được. ” Nghĩ tới nghĩ lui mãi mà không tìm ra cách chị Sau cùng gom góp những sách vỡ củ rách trong nhà bán đi mua bút mực giấy viết, gánh rương sách đi du học, đến các học quán để bán giấy viết bút mực. Gánh tới gánh lui, gánh tới địa phủ Tòng Giang, nơi đây học quán rất nhiều, nhân tâm hòa nhã, Vương Thái Hòa buôn bán ở đó được mối, lần lần khấm khá, từ khi Vương Thái Hòa đến bán, học sinh các học quán không mua giấy bút ở các chủ khác, chỉ đợi anh ta đến để mua bút mực giấy viết thôi, nhờ thế anh ta mỗi lúc một khá hơn lên. Vương Thái Hòa ở nhờ chùa Chuẩn Đề ngoài cửa Tây thành trong vòng hai, ba năm, tự mình gom góp được số vốn 5,60 lượng bạc. Anh ta dù nhỏ tuổi, nhưng trong chuyện lập nghiệp không chuộng phù hoa, chỉ lo bổn phận. Một hôm Vương Thái Hòa thấy trên đường lớn của phủ Tòng Giang có rất nhiều người vây một vòng chật ních, chen chân không lọt, Vương Thái Hòa thấy trước mặt mình là một tấm vải che rạp màu lam, trên viết chữ trắng, đó là một đôi liễn:
“Một bút tợ dao, tách bạch Côn Sơn ra ngọc đá.
Hai mắt như chớp, rạch ròi biển cả cá riêng rồng”.
Vương Thái Hòa chen vào bên trong xem thì thấy một lão đạo sĩ: mặt như cổ nguyệt, một bộ râu bạc phất phơ trước ngực, đầu đội mũ đạo sĩ màu lam, mình mặc đạo bào màu lam để lộ cổ áo màu xanh, vớ trắng vân hài, nhìn thấy vị lão đạo sĩ này hiển lộ tinh thần rất sung mãn, tóc như tuyết ba đông, tóc mai như sương tháng chín, thật là tiên phong đạo cốt! Ông ta xếp các quẻ, phía trên bày 6 hào, án theo quẻ đơn và quẻ kép, có 12 nguyên thần, tiếp 8 lần 8 là 64 quái, 384 hào, mỗi quẻ xấp theo hình dáng có phụ mẫu, huynh đệ, thê tử, quan quỷ… Kế nghe lão đạo sĩ nói:
– Sơn nhân cũng có thể đoán quẻ, cũng có thể xem tướng, hễ có lòng thành thì sẽ linh hiển, nhưng có một điều là phải thành thật hỏi tôi, hỏi cho chính mình hay cho người khác tiền quẻ cũng không lấy gì nhiều.
Mọi người có kẻ coi quẻ, có kẻ xem tướng, và ai cũng khen lão đạo đoán đúng cả. Vương Thái Hòa nghĩ bụng: “Mình cũng nhờ ông ấy xem tướng để biết đại vận suốt đời thế nào”. Nghĩ rồi mới nói:
– Nhờ đạo gia xem tướng giùm tôi.
Lão đạo sĩ nhướng mắt rồi ngạc nhiên nói:
– Bần đạo nói thiệt, xin tôn giá đừng giận nhé.
– Quân tử hỏi họa không hỏi phước, xin đạo gia cứ nói đi!
Lão đạo sĩ mới nói từ đầu đến cuối mọi việc, Vương Thái Hòa không nghe còn khá, khi nghe rồi sợ đến nổi gương mặt tái xanh.