Sử 33 Vị Tổ Thiền Tông Ấn Hoa

13. Tổ Ca Tỳ Ma La (Đầu thế kỷ thứ VI sau Phật Niết-bàn)



Ngài người nước Hoa Thị, ban đầu học theo ngoại đạo, giỏi các pháp huyễn thuật, đồ chúng có đến 3.000.

Khi đến so tài với Tổ Mã Minh, bị Tổ hàng phục, liền cùng đồ chúng phát tâm xuất gia. Tổ Mã Minh độ cho Ngài xuất gia, sau truyền tâm pháp.

Sau khi được truyền tâm pháp, Ngài đi giáo hóa khắp nơi. Lần lượt đến nước Tây Ấn, nơi đây có Thái tử tên Vân Tự Tại rất ngưỡng mộ Ngài. Thái tử thỉnh Ngài và đại chúng vào cung cúng dường, Ngài từ chối bảo:

– Phật cấm Sa-môn không được gần gũi vua quan, những nhà có thế lực, nên tôi không dám nhận lời.

Thái tử bạch:

– Thưa Tôn giả! Phía Bắc thành này có một hòn núi lớn, trong núi có hang đá yên lặng, bặt người thế tục, có thể ở nơi đó thiền định được. Tuy nhiên, trong đó có nhiều rắn và thú dữ, song tin tưởng đức cao dày của Tôn giả sẽ chuyển hóa chúng.

Ngài nhận lời, cùng đồ đệ tiến thẳng đến núi ấy. Vừa đến núi này, quả gặp một con rắn lớn dài gần một dặm, trợn mắt nhìn Ngài, Ngài vẫn đi thẳng không ngó đến nó. Ngài đi đến phía Nam chân núi, dừng nghỉ chỗ đất bằng, con rắn ấy đến quấn chung quanh Ngài, Ngài cũng chẳng đoái hoài, giây lát nó bò đi. Ngài tìm lại số chúng theo Ngài thì họ đã chạy tán loạn hết. Ngài một mình đi thẳng đến hang đá. Bỗng thấy một ông già mặc toàn đồ trắng đi ra, chắp tay kính lễ Ngài.

Ngài hỏi: – Ông ở đâu?

Ông già thưa:

– Con xưa làm vị Tỳ-kheo rất thích vắng lặng, bực người mới học đến hỏi, nhân đó nổi sân; bởi duyên cớ ấy khi chết đọa làm thân rắn ở trong hang này, đến giờ đã ngàn năm. Vừa gặp Tôn giả là bậc Thánh đức nên ra kính lễ.

Ngài hỏi:

– Núi này còn có người nào ở nữa chăng? Và họ theo đạo nào? Ngươi chỉ cho ta biết?

Ông già thưa:

– Cách đây mười dặm về phía Bắc có một tàn cây thật to, dưới tàn cây có 500 vị nhân tài ẩn dật, vị lãnh tụ hiệu là Long Thọ, thường vì chúng nói pháp, con cũng thường đến nghe.

Ngài chờ đồ chúng tụ hội, cùng họ tiến đến phía Bắc. Vừa đến dưới gốc cây to, quả nhiên Long Thọ ra nghinh tiếp, vui vẻ đảnh lễ thưa:

– Chỗ núi sâu vắng vẻ, nơi hang ổ của thú dữ, Đại đức chí tôn sao thương xót đến đây?

Ngài đáp:

– Ta không phải chí tôn, đến để phỏng vấn hiền giả.

Long Thọ lặng thinh thầm nghĩ:

– Tôn giả này được tánh quyết định, đạo nhãn đã sáng chưa? Phải là người Đại Thánh, thừa kế chân tông chăng?

Ngài biết liền bảo:

– Tuy tâm niệm của ngươi, ta đã biết rồi. Chỉ cần xuất gia, lo gì ta chẳng phải Thánh?

Bấy giờ, Long Thọ sám hối tạ tội. Ngài liền độ cho xuất gia.

Một hôm, Ngài gọi Long Thọ lại bảo:

– Nay ta đem Đại pháp nhãn tạng của Như Lai trao cho ngươi, ngươi phải truyền nối chớ để dứt. Nghe ta nói kệ:

Phi ẩn phi hiển pháp,

Thuyết thị chân thật tế.

Ngộ thử ẩn hiển pháp,

Phi ngu diệc phi trí.

Dịch:

Pháp không ẩn không hiện,

Nói là mé chân thật.

Ngộ pháp ẩn hiện này,

Chẳng ngu cũng chẳng trí.

Truyền pháp xong, Ngài trình thần biến rồi tịch diệt. Long Thọ và đồ chúng hỏa táng thân Ngài, thu xá-lợi xây tháp cúng dường.

Trang trước Mục lục Trang sau


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.