Thấy Tế Điên trở về chùa, Quảng Lượng mừng quá, trước hết dọn cho Tế Điên một bàn rượu, rồi mới kêu Trí Thanh, Trí Tĩnh vào dập đầu lạy Tế Điên. Tế Điên nói:
– Này sư huynh, anh thấy không, hôm qua tôi nằm mộng.
– Mộng gì thế? Quảng Lượng hỏi.
– Tôi mộng thấy một ông tặc Hòa thượng, lại kéo theo hai đứa tặc đồ đệ, mỗi người mang trên lưng năm cục gạch, tay cầm đồng la, miệng la lớn:
Nói cho liệt vị được nghe liền,
Kẻ đánh đồng la xin hóa duyên.
Thí chủ muốn hỏi: Tại sao thế?
Thưa rằng: Trộm gạch chùa Vạn Duyên.
Có bốn quan nhơn đi kèm, không la thì đánh. Sư huynh thấy điềm mộng này có mới lạ không?
Quảng Lượng nghĩ thầm: “Lạ thiệt, làm sao ông ta biết được kìa?”. Tuy nghĩ vậy, vẫn nói:
– Này sư đệ, chuyện nằm mộng ấy có thật đấy! Hai tiểu hòa thượng này là sư điệt của tôi, sư phó của chúng nó tên là Quảng Huệ đang làm trụ trì chùa Hải Huệ Ở Vạn Duyên kiều. Chỉ vì họ lấy đá gạch ở Vạn Duyên kiều mà bây giờ quan Tri huyện Thách Kháng bắt ba thầy trò trói lại và bảo họ mang gạch đi hóa một muôn lượng bạc để sửa cầu. Sư đệ nghĩ xem ai mà thí cho họ chớ? Bọn họ chịu hết nổi hình phạt này. Biết sư đệ là người có nhiều tài năng cho nên đến đây cầu sư đệ phát lòng từ bi cho! Sư đệ hãy giúp ta làm công đức, công đức này nhé!
Trí Thanh, Trí Tĩnh đồng nói:
– Thưa sư thúc, lão nhân gia nếu không hứa, chúng con sẽ quỳ mãi nơi đây.
Tế Điên nói:
– Thôi, các ngươi đứng dậy đi. Ta biết bữa tiệc này không thể ăn không rồi. Bữa tiệc này hôm nay đáng giá muôn lượng bạc đây.
Quảng Lượng nói:
– Sư đệ ráng từ bi giúp cho nhé!
– Ừ, được rồi, lát nữa chúng ta cùng đi.
Trí Thanh, Trí Tĩnh mới chịu đứng dậy, nói:
– Sư thúc đi những đâu?
– Hôm nay đi, lát nữa hóa duyên, ngày mai động công sửa cầu.
Trí Thanh, Trí Tĩnh nghĩ thầm: “Có phải nói đùa không đấy?”. Nhưng miệng vẫn nói:
– Thế thì tốt quá!
Tế Điên uống rượu xong nói:
– Chúng ta đi nè!
Quảng Lượng nói:
– Sư đệ, chừng sư đệ về ta sẽ đến cám ơn sư đệ.
– Ơn nghĩa gì nào! Chuyện nhỏ đâu nhằm nhò.
Nói rồi cùng Trí Thanh, Trí Tĩnh bước ra khỏi chùa đi về phía trước. Tế Điên vừa đi vừa hát sơn ca:
Khuyên người đời, nên tu phước
Nhà tranh không dột trước tâm an
Áo vải lành lặn hơn là lụa
Nhà tranh không dột chả thua nhà giàu
Không cầu vinh, không chịu nhục
Bình sinh an phận tùy thế tục
Tránh khỏi nhân gian thị với phi
Gặp chỗ diễn trò ta ca hát
Cũng không sang trọng chẳng quê mùa
Một lòng ngay thẳng không riêng rẽ
Suốt ngày an giấc đến gần trưa
Thức dậy điểm tâm tô canh nhạt
Cháo cũng được, rau cũng xong
Tự ca tự múa, không câu nê.
Khách tới đãi nhau một ly trà
Khách đi khỏi, tha hồ ta nhảy nhót
Hoặc nói thi, hoặc bình họa
Nực cười nhân thế quá lăng xăng
Nam Bắc ruổi dong chỉ lợi danh
Vì ai cay đắng với nhục nhằn?
Thất tình sâu, chăn dắt kỹ
Hoa nở trong mưa, đuốc gió lay
Lắm kẻ đầu xanh đưa nhược lão
Nhiều người già lão khóc măng non
Vàng đầy kho, ngọc đầy nhà
Nào đâu tránh khỏi vô thường đến
Lâm nguy còn lại nắm tay không
Trơ trọi một mình không bạn hữu
Nấm mồ cao, quan tài đẹp
Thân này rồi sẽ phải đi thôi!
Trần thế chết đi không sống lại
Tội gì cực khổ với bon chen?
Ruộng ông Trương, nhà họ Lý
Ngày nay giàu có ngày mai không
Ruộng dâu hóa bể, bể nên đồng
Xưa nay thay đổi đều như vậy
Thời chưa đến chớ chau mày
Tám chữ cùng thông có chậm mau
Cam La mười hai thọ Ơn Tần
Thái Công tám mươi ăn lộc Châu
Cười A Phòng, luận kim cô?
Xưa nay hưng phế khác chi cuộc cờ
Dám khuyên người đời nên quay lại
Ta nay đã phá nẻo hồn mệ
Tế Điên vừa ca vừa đi tới trước. Trí Thanh, Trí Tĩnh cùng đi theo sau. Tế Điên nói:
– Hai ông đi mau một chút có được không?
– Dạ được chớ.
– Cặp đùi đó có phải của hai ông không?
– Sư thúc nói gì lạ vậy? Cặp đùi nó dính vào thân chúng con, làm sao không phải là của chúng con được?
– Ta cho các ông chạy rầm rầm nhé!
– Chạy rầm rầm là thế nào?
– Ta niệm chú cho các ông chạy như bay đó mà.
– Thì sư thúc niệm đi!
Tế Điên liền niệm chú lục tự chơn ngôn: “Án ma ni bát mê hồng! Án sắc lịnh hích!”. Hai người không tự chủ được, cảm thấy như có ai ở sau xô tới, đi như bay, dừng lại không được. Trí Thanh la lên:
– Sư thúc ơi, thâu phép lại đi! Rừng cây ở trước mắt kia, va vào đó chắc là bể gáo dừa quá!
Tế Điên ở sau la lên:
– Không sao đâu! Án sắc lịnh hích! Quẹo qua là khỏi!
Quả nhiên tới rừng cây, Trí Thanh, Trí Tĩnh quẹo qua một chút là đi tuốt. Lại chạy tới nữa, Trí Thanh la:
– Không xong rồi! Con sông chắn ngang kìa, rớt xuống đó chắc chìm chết ngay.
– Không sao đâu! Bấm chân xuống đất vọt qua là khỏi thôi.
Nói xong đã đến trước con sông rộng ba bốn trượng, phưởng phất như có ai nâng chân bay qua vậy. Giây lát đã đến huyện Thạch Kháng. Hai người chân giở không được té nằm trên đất không dậy nổi. Tế Điên đến cho mỗi người một viên thuốc vào khỏe lại và nói:
– Hai ông về chùa trước cho sư phụ hay chớ đừng đi đâu nhé! Ta phải lên huyện nha kiếm quan Tri huyện nói chuyện, hỏi ông tại sao trói Hòa thượng chúng tả Trí Thanh, Trí Tĩnh, hai người lát nữa đến nha môn tìm ta nhé! Bữa nay, giây lát ta sẽ đi hóa duyên để ngày mai động công sửa Vạn Duyên kiều.
Trí Thanh, Trí Tĩnh gật đầu trở về chùa. Tế Điên đi thẳng đến huyện Thạch Kháng, xăm xăm đi thẳng vào nha môn. Vị Ban đầu trực nhật nhìn thấy người mới tới là ông Hòa thượng kiếc, lật đật cản lại, hỏi:
– Hòa thượng đi đâu?
– Ta vào trong này uống trà.
– Ông nhướng mắt mà coi, chỗ này là tiệm trà à?
– Không bán trà thì ta vào trong đó ăn cơm, mua một bầu rượu.
– Cái ông Hòa thượng này, thiệt ăn nói bậy bạ không! Ở đây cũng đâu có bán cơm rượu.
– Vậy thì bán cái gì?
– Cái gì cũng không bán, đây là nha môn mà.
– Nha môn là làm cái gì?
– Nha môn là để xử kiện thưa.
– Thì ta kiện thưa đây.
– Ông kiện thưa, mà ông tố cáo ai nào?
– Ta tố cáo chú chớ ai.
– Cái ông Hòa thượng này điên rồi. Ông lấy cớ gì để tố cáo tôi nè? Tôi có mắc mớ gì đến ông đâu?
– Ta không tố cáo chú thì không ai tố cáo được. Hai chúng ta phải đưa lên quan mới được.
– Đây là việc không có rồi đa.
– Làm sao mà không có được?
– Chuyện đó có thiệt mà!
Đương lúc cự cải thì bên trong có tiếng tằng hắng, nói:
– Ai ở bên ngoài ồn ào thế?
Mọi người nhìn lại, nói:
– Lão quản gia ra tới kìa!
Từ bên trong đi ra một ông già, tuổi quá 60, đầu đội khăn bốn góc, mình khoác áo choàng đoạn đen, vớ trắng vân hài rất lịch sự. Vị nhơn quan nói:
– Lão quản gia, ông xem đó. Cái ông Hòa thượng kiếc này vô cớ tới đây quậy phá đó!
Vị quản gia ngước đầu nhìn lên, nói:
– Té ra là Thánh tăng!
Nói rồi lật đật quỳ xuống dập đầu thi lễ Hòa thượng. Vị quan nhơn nhìn thấy kinh ngạc, nghĩ thầm: “Cái ông Hòa thượng này chắc có lai lịch chi đây. Chúng ta giữ cửa phải dập đầu chào ông mới được, mà cũng không biết Hòa thượng là ai?”. Vị quản gia này họ Từ Trung, vị quan Tri huyện Thạch Kháng này họ Từ tên là Trí Bình. Trước đây, Thám nan thủ vật Triệu Bân đang đêm dọ thám Các Thiên lâu để trộm Bát quái thiên sư phù, may gặp Y Sĩ Hùng cứu tánh mạng chủ tớ Từ Trí Bình đưa đến gặp mặt Tế Điên. Sau, Từ Trí Bình liên tiếp trúng liền mấy khoa, được bổ làm Tri huyện và trấn nhậm tại huyện Thạch Kháng này. Vì thế hôm nay lão quản gia mới nhìn ra Tế Điên, vội bước tới thi lễ, nói:
– Bạch Thánh tăng, lão nhân gia từ đâu đến đây? Lão gia chúng tôi luôn luôn nhắc nhở đến Thánh tăng. Tại sao Thánh tăng không bảo chúng nó bẩm báo?
– Ta có kêu thông báo chứ, mà vị Ban đầu này đòi ta tiền vào cửa, ta còn thừa ba lượng bạc đưa hết cho anh tạ Anh ta không chịu, lại đòi mười lượng. Đã vậy còn không chịu trả lại, bảo ta đi đi. Do đó ta mới cự cãi với anh ta, kế ông ra tới.
Từ Trung nghe kể như vậy mới nói:
– Tụi bây thiệt là lớn mật, dám đòi tiền Thánh tăng chứ! Có lấy bạc trả lại không? Thường ngày tụi bây còn làm bao nhiêu việc tệ hại nữa?
Vị quan nhơn nói:
– Lão quản gia ơi, ông đừng nghe lời đại sư phó, tôi thiệt không có đòi tiền cửa mà.
Tế Điên nói:
– Rõ ràng là chú để trước bụng đó mà. Của tôi 3 lượng 4 miếng; chú nói không có, vậy chú mở thắt lưng ra giũ thử xem!
Từ Trung nói:
– Phải đấy! Trong mình ngươi có tiền không?
Vị quan nhơn này vừa mới làm giúp một việc lợi, được chia cho ba lượng bạc cất trước bụng. Gặp chuyện cự cãi này há miệng mắc quai, nói:
– Lão quản gia, trong lưng tôi hiện có tiền thật, nhưng đó là của tôi.
– Chú nói bậy bạ hoài! Có trả lại cho Thánh tăng không? Nếu không trả, tôi bẩm với lão gia cách chức chú đấy!
Vị quan nhơn sợ quá đành phải riu ríu móc tiền đưa ra, nói:
– Đại sư phó, tôi đưa cho ông đây.
Tế Điên cười hà hà, nói:
– Ta không cần đâu, ta cho chú nếm mùi chút chút thôi. Ai bảo chú hay xía việc người làm chỉ Chú muốn cản trở ta, ta cho chú biết mùi ngaỵ Ta là Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn đây. Ta còn đến nữa, chú đừng cản ta nhé!
– Vâng ạ! Vị quan nhơn trả lời.
Mọi người nghe nói Phật sống Tế Điên đến đều xúm lại bàn tán xôn xao. Tế Điên cùng Từ Trung đi vào bên trong. Từ Trí Bình nhìn thấy, lật đật bước tới hành lễ nói:
– Lâu quá mới gặp Thánh tăng! Hôm nay người từ đâu đến?
– Ta hôm nay đến gặp quan Tri huyện vì một việc.
– Bạch Thánh tăng, việc gì thế?
– Hòa thượng ở chùa Hải Triều là chỗ anh em với ta, xin lão nhân gia hãy thả ông ta đi. Ta sẽ đi hóa duyên sửa cầu Vạn Duyên cho.
– Vâng, đệ tử thiệt không biết Hòa thượng chùa Hải Triều là chỗ anh em với Thánh tăng. Nếu đệ tử có biết thì mật dù có lớn bằng trời cũng không dám trói các Hòa thượng ấy. Thánh tăng đã muốn hóa duyên sửa cầu Vạn Duyên, đệ tử có chủ ý.
– Quan huyện có chủ ý gì?
Từ Trí Bình nói như vầy… như vầy. Tế Điên nghe xong gật đầu cười ha hả.