Khinh an – Ngoan ngoãn (thuần phục)
Âm:
Lục dương âm hạ cổ khê biên,
Phóng khứ thu lai đắc tự nhiên.
Nhật mộ bích vân phương thảo địa,
Mục đồng qui khứ bất tu khiên.
Tạm dịch:
Dưới bóng dương xanh bên suối xưa,
Thả đi nắm lại tự do thừa.
Cỏ thơm mây biếc chiều nghiêng bóng,
Trâu thả đi về chẳng bận chăn.
Giải thích:
– Nơi phồn hoa huyên náo hay cảnh sắc vắng vẻ.
– Chẳng bị vật làm lụy, đến đâu vẫn như nhiên.
– Trước mắt muôn ngàn sai khác, trong tâm chỉ một cảnh.
– Tâm tán loạn đã dừng, tùy thuận nơi định môn.
Luận rằng:
Như Hòa thượng Cao Phong bảo: “Một Pháp thuần phục này, ví như tay thiện xạ đưa tên bắn lên hư không, lại dùng mũi tên sau bắn vào đuôi mũi tên trước, mũi mũi nối tiếp nhau, mũi mũi đều trúng vào đuôi mũi tên, đầu đuôi giúp nhau, trên dưới xuyên suốt mà đứng yên trong hư không, qua một lúc lâu chẳng rơi xuống. Vốn là công phu tinh tấn thuần thục, quyết chẳng phải do sức thần đưa đến.” Nói về dụng công tu học cũng lại như thế. Phải biết, người công phu thuần thục thì kiệu xe từ ngàn dặm đến cũng chẳng đứng dậy, muôn thứ ma quấy rối chẳng quay đầu, là sao? Đây là việc ở trong tâm khẩn thiết. Bài tụng “Thuần phục” này, ý đại khái như trên.
Hòa thượng Kiếm Nam nói: “Từ khi biết được minh châu này, Thích Phạm Luân vương chẳng cần nữa.”