Kinh Pháp Cú

Phẩm 30: Địa Ngục



509.

Vọng ngữ rơi địa ngục

Làm rồi lại chối phăng

Đời sau tội càng tăng

Nghiệp đã gieo tự gánh.

510.

Dẫu thân mặc pháp y

Việc ác không kiềm chế

Làm ác chẳng kiêng nể

Chết địa ngục phải đi.

511.

Phá giới, nhận vật thực

Lẽ nào chẳng hại thân?

Chết nuốt hòn sắt nóng

Lửa thiêu cháy thành than.

512.

Buông lung có bốn họa:

Dễ tơ tưởng vợ người (1)

Bất lợi ở mọi nơi (2)

Bị người đời phỉ nhổ (3)

Tính dục lại tăng thêm (4).

513.

Không phước lợi, đọa lạc

Hoảng sợ, hết niềm vui

Bị vương pháp dập vùi

Chết tan xương địa ngục.[2]

514.

Thí như nhổ cỏ may [3]

Nắm vào dễ đứt tay

Thọ giới không giữ giới

Địa ngục mình tự gây.

515.

Kẻ biếng lười, tự cao

Chẳng trừ được trần lao

Phạm hạnh không trọn vẹn

Chẳng được chút phước nào.

516.

Siêng làm việc chính đáng

Và làm hết khả năng

Bọn ngoại đạo chớ gần

Bụi trần đâu dính dáng.

517.

Làm những điều vô bổ

Ngày sau ắt ăn năn

Làm lành thường may mắn

Không hối hận, luôn an.

518.

Ở trong các hạnh ác

Muốn làm, hoặc đã làm

Thì khổ không thể thoát

Nghiệp đến khó được an.

519.

Nhận hối lộ, dối gian

Bẻ cong điều chân chính

Gièm pha người lương thiện

Bức hiếp hàng thư sinh

Kẻ tạo tội điêu linh

Tự mình rơi ngục tối.

520.

Như phòng bị biên cương

Trong ngoài đều vững chắc

Tự phòng hộ tâm mình

Đừng để phi pháp sinh

Cẩu thả ắt chuốc họa

Khiến rơi vào ngục hình.

521.

Không đáng thẹn, lại thẹn

Đáng thẹn, lại tỉnh bơ

Sống như kẻ ngu ngơ

Chết rơi vào địa ngục.

522.

Không đáng sợ, lại sợ

Đáng sợ, lại coi thường

Sống tin vào tà kiến

Chết đọa ngục thảm thương.

523.

Điều nên gần, không gần

Việc đáng kiêng, không kiêng

Do huân tập tà kiến

Chết rơi vào địa ngục.

524.

Điều đáng gần nên gần

Việc đáng xa nên xa

Chánh kiến chẳng rời ta

Chết đi vào nẻo thiện.

Trang trước Mục Lục Trang sau

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.